Còn Hạ Vũ Hào ở bên cạnh cô mặc bộ vest đen, khuôn mặt đẹp trai tinh xảo, chi lan ngọc thụ, khí chất bất phàm.
Hai người mới nhìn trông rất xứng đôi.
Giang Hân Yên xe lăn còn chưa được đỡ dậy, cô ta ngồi nghiêng trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn hai người, ngón tay siết chặt tay vịn xe lăn, trong cổ họng giống như bị ai đổ thứ gì, không nói được một chữ.
Ánh mắt Giang Minh Thắng đảo qua trên người hai người, cuối cùng dừng ở trên người Hướng Thu Vân, ngoại trừ kinh ngạc, còn có chút cảm xúc không nói rõ.
“Mẹ kiếp, nhanh lên! Không nhìn thấy cô ta đè chết người rồi sao?” Lâm Tuyết Nghi đau đến mức mặt biến dạng, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người.
Giang Hân Yên cắn môi, dịu dàng nói với Giang Minh Thắng: “Anh mau đỡ em dậy đi, nếu không ông ngoại đến em sẽ khó mà giải thích.”
“Là em bị người phụ nữ này ức hiếp, không phải em ức hiếp cô ta, vì sao muốn em giải thích?” Giang Minh Thắng dời tầm mắt khỏi Hướng Thu Vân, khom lưng bể Giang Hân Yên lên, rồi phẫn nộ nói: “Em đừng lo lắng, ông ngoại có đến anh sẽ giải thích với ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hướng Thu Vân vừa đến bên ngoài Phú Quý, đã nhìn thấy Giang Hân Yên ngồi xe lăn, còn xe lăn đang ngã trên người Lâm Tuyết Nghi.
Lại nghe thấy những lời Giang Minh Thắng, cô châm chọc cong môi. Người gây chuyện trước là Lâm Tuyết Nghi, nhưng cuối cùng bây giờ ai bắt nạt ai, thì khó nói được.
“Vũ Hào, em thấy hơi mệt” Hướng Thu Vân mỉm cười nhìn Giang Hân Yên, hơi nhích vào trong lòng Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào cười, lập tức ôm eo cô vào trong lòng, sau đó đưa quà tặng cho ba Giang đứng bên cạnh: “Sao hôm nay vẻ mặt của chú Giang không tốt, là quá kích động vì hôn lễ của ông nội Lâm, mà tối qua ngủ không ngon sao?”
Chuyện ba vợ hơn tám mươi tuổi muốn cưới cô gái hai mươi tuổi, còn làm đối phương mang thai, đây đúng là không phải chuyện tốt gì, anh nói như vậy, rõ ràng là muốn chọc tức người khác.
“Chuyện cần quan tâm trong hôn lễ quá nhiều, có hơi mệt, để Vũ Hào lo lắng rồi!” Ba Giang nhận quà, rồi đưa cho người nhận quà ở bàn đăng ký, tránh nặng tìm nhę.
Giang Hân Yên nằm ở trong lòng ngực Giang Minh Thắng, nhìn hành vi cử chỉ đặc biệt thân mật của Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân, lông mi run rẩy.
Cô ta miễn cưỡng cười, nhỏ giọng nói: “Anh Vũ Hào bận rộn bởi thời gian đến đây, em thay ông ngoại nói cảm ơn với anh. Có điều em phát thiệp mới ra, nhớ rõ không phát thiệp mới cho Hướng Thu Vân.”