Hướng Quân né tránh ánh mắt của cô: “Ha.. hạ hạ ... cũng không có gì to tát cả.
“Chị dâu?”
Hướng Thu Vân quay sang Lâm Quỳnh Chi, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Cô không sợ Hạ Vũ Hào sẽ trả thù mình, nhưng cô sợ anh trai sẽ chọc giận Hạ Vũ Hào và bị anh trả thù.
Hướng Quân nhân lúc Hướng Thu Vân không nhìn thấy thì liên tục nhảy mắt với Lâm Quỳnh Chi, cầu xin vợ anh ta hãy thương xót.
“Không có chuyện gì đâu, anh ấy chỉ cầm dao hù dọa tổng giám đốc Hạ thôi.
Lâm Quỳnh Chi nói: “Nếu anh ấy thật sự làm ra chuyện gì thì bây giờ anh trai em đã không thể đứng ở đây.”
Hướng Thu Vân ngẫm nghĩ và thấy cũng đúng.
Hạ Vũ Hào có thù tất báo, chính là anh nghi ngờ cô ở bên ngoài... nên đã làm nhục và giày vò cô như thế này.
Nếu anh trai cô thực sự làm điều gì đó không thể tha thứ, anh sẽ không buông tha cho anh trai cô.
Hướng Quân tránh được một kiếp, vội vàng cảm ơn vợ anh bằng miệng.
Thế nhưng Lâm Quỳnh Chi đang tức giận đến mức cô ấy không thèm nhìn anh lấy một cái.“Cậu Hướng không dám nhận lời bừa bãi, nhưng anh ấy thật sự đau xót cô Hướng.
Lục Thanh Sơn nói: “Một phú nhị đại coi trọng mặt mũi như anh ấy mà lại quỳ xuống với tổng giám đốc Hạ trước mặt tất cả mọi người để cầu xin cho cô, thật sự khiến tôi không ngờ.
Cho dù là bệnh gì thì nếu tâm trạng của người bệnh vui vẻ đều có lợi cho việc hồi phục.
Anh ta chỉ mới tiếp xúc với cô Hướng mấy lần, nhưng có thể cảm giác được cô không có bất cứ mong đợi nào đối với cuộc sống.
Nếu để cô cảm nhận được ý tốt của người khác, tâm trạng tốt lên một chút thì cũng sẽ có lợi cho quá trình chữa trị của anh ta.
Lâm Quỳnh Chi: “
Cô ấy không hiểu bác sĩ Lục đang mảng hay đang khích lệ chồng mình nữa.
“Không... Không có chuyện đó, em đừng nghe anh ta nói bậy!”
Mặt Hướng Quân bất chợt đỏ lên, xấu hổ nói: “Thu Vân, em đừng nghe anh ta nói bậy đó!”
Cô còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn. Ngay sau đó, bác sĩ Tiền và mấy y tả trước đây đẩy người bệnh xuất hiện trước mặt cô. “Sao cô còn chưa đi?”
Thấy Hướng Thu Vân vẫn còn ở đây, anh ta dài mặt, không kiên nhẫn hối thúc: “Không có việc gì thì nhanh đi đi!”
Anh ta chuyển hướng sang Lục Thanh Sơn, nói rất nhanh: “Bác sĩ Lục giúp ấy đi nhanh đi. Tôi vẫn còn người bệnh!”
Chuyện gì thế này?
“Được.”
Lục Thanh Sơn lên tiếng nhưng lại không dời giường mà lại đến trước mặt Hướng Quân, thoắt cái bế anh ta lên, vừa đi vừa nhìn Lâm Quỳnh Chi nói:
“Việc còn lại giao cho mợ Hướng nhé.”
Cô ấy sợ làm chậm trễ thời gian của người bệnh nên cũng không trả lời, vội vàng đẩy giường bệnh đi.