“Đây là nội môn ạ?”, vừa đến nội môn, Hổ Oa đã tò mò nhìn mọi thứ xung quanh: “Linh khí ở đây nhiều hơn ngoại môn nhiều!”
“Từ giờ đệ tu lyện ở nội môn đi!”, Diệp Thành cười nhẹ.
“Thật sự đã rất lâu không tới đây rồi”, Trương Phong Niên nhìn xung quanh, trong đôi mắt già nua đục ngầu ánh lên vẻ hoài niệm, dường như ông đang nghĩ đến một số chuyện trước đây, trước khi bị đuổi xuống núi ông cũng từng là trưởng lão, bây giờ quay về chốn cũ khó tránh khỏi có chút cảm khái.
“Ông à, cháu vẫn chưa biết sư tôn của ông là ai?”, Diệp Thành thăm dò hỏi thử.
“Thông Huyền Chân Nhân”, Trương Phong Niên không hề che giấu, nói xong ông còn vô thức nhìn về nơi xa. Đó là nơi rất sâu của Hằng Nhạc Tông, cuối cùng đôi mắt già nua dừng trên một ngọn núi.
“Ông đừng để ý, sư tổ sẽ tha thứ cho ông thôi”, Diệp Thành mỉm cười, dẫn hai người và Tiểu Ưng lên Ngọc Nữ Phong, sau đó đi đến rừng trúc nhỏ nơi hắn ở.
Ở đây yên tĩnh và thanh bình, là một nơi cực kỳ thích hợp với người già, mà với thiếu niên chịu khó tu luyện như Hổ Oa cũng rất có ích, vì linh khí trong rừng trúc nhỏ này vô cùng nhiều.
“Sau này mọi người sẽ sống ở đây”, Diệp Thành xách đồ vào nhà.
“Được, được”.
“Diệp Thành”, ngay sau đó một bóng người xinh đẹp đi vào từng trúc, nhìn kỹ lại thì thấy là Sở Huyên.
Nghe thấy có người gọi, Diệp Thành chạy ra khỏi nhà trúc, nhìn thấy Sở Huyên lòng hắn hơi chột dạ, hắn có cảm giác hôm nay Sở Huyên tới tìm mình là để giải quyết chuyện của Sở Linh.
“Sư… sư phụ, người tìm con có chuyện gì sao?”, Diệp Thành ho khan một tiếng.
“Có chút chuyện”, Sở Huyên nói rồi di chuyển tầm mắt từ người hắn sang Trương Phong Niên và Hổ Oa: “Họ là…”
“Con là Hổ Oa”, Hổ Oa rất thành thật, mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng tinh.
“Sở… Sở sư tỷ?”, Trương Phong Niên ngẩn người nhìn Sở Huyên.
Nghe vậy Sở Huyên khẽ nhíu mày, tập trung nhìn kỹ rồi hỏi thử: “Đệ là… Trương Phong Niên?”
“Là đệ, là đệ”, Trương Phong Niên rất kích động khi được Sở Huyên nhận ra, thân thể già nua run lên. Bao nhiêu năm trôi qua, sư tỷ năm xưa vẫn nhận ra ông.
“Trương sư đệ, năm tháng khiến người ta già đi nhỉ!”, Sở Huyên cười khẽ, nhẹ nhàng đặt bàn tay ngọc ngà lên vai Trương Phong Niên, truyền chân nguyên vào người ông ấy, giúp ông làm ấm, bồi dưỡng thân thể: “Chuyện năm đó không hoàn toàn là lỗi của đệ, khi nào sư tôn xuất quan, Huyên Nhi sẽ nói giúp đệ”.
“Là ta phạm sai lầm lớn, nên bị trừng phạt”, Trương Phong Niên cười nhưng trong mắt lại có giọt lệ, nhất là khi cảm nhận được chân nguyên Sở Huyên truyền vào cơ thể mình đang đi qua kinh mạch, ông cảm thấy toàn thân ấm lên.
“Sư phụ, con đón gia gia và Hổ Oa tới đây, người không có ý kiến gì chứ ạ?”, Diệp Thành cười tươi hỏi.
“Ngươi nói cứ như ta đây là người máu lạnh lắm ấy!”, Sở Huyên tức giận liếc Diệp Thành.
“Con không có ý đó”.
“Ta thấy ngươi có ý này”, Sở Huyên lại không vui nhìn hắn, sau đó mới cười với Trương Phong Niên: “Trương sư đệ, đệ nghỉ ngơi đi! Ta tìm Diệp Thành có chút việc”.
Nói xong Sở Huyên bước tới căn nhà trúc của Diệp Thành: “Diệp Thành, vào đây”.
Nghe vậy, Diệp Thành sờ chóp mũi, tuy hơi sợ nhưng vẫn theo Sở Huyên đi vào nhà trúc.
Lúc hắn bước vào, Sở Huyên đã ngồi ngay ngắn ở đó, vắt hai chân lên nhau, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Muốn lấy vợ không?”
“Muốn ạ”, Diệp Thành cười toét miệng.