Giang Hân Yên khẽ thở dài nói với Tống Như: “Chị dâu, anh Vũ Hào đánh gãy chân Hướng Thu Vân là bởi vì Hướng Thu Vân đâm gãy chân của em.
Vẻ mặt cô ta đầy thông cảm nhìn liếc qua Hướng Thu Vận: “Sau này anh ấy ném Hướng Thu Vân đang trần trụi ra ngoài cũng là vì anh Hướng Quân bỏ thuốc anh ấy, còn Hướng Thu Vân muốn nhân cơ hội đó quyến rũ anh ấy, vì vậy anh ấy mới bất đắc dĩ làm như vậy. Chị vừa rồi nói như vậy, đem người bị hại là anh Vũ Hào nói thành người bạo hành thì làm sao anh ấy lại không tức giận chứ?”
Giang Minh Thắng một lần nữa ngồi xuống, thần sắc biến ảo không chừng, phẫn nộ, xúc động, đau lòng, áy náy thay phiên chiếm cứ trái tim anh ta, ai cũng không chịu lùi lại một bước, dường như muốn xé nát trái tim anh ta mới chịu bằng lòng bỏ qua.
Do số lượng người ở hai bàn này khá đông, thêm vào đó bọn họ có vẻ là người giàu có hoặc có chức quyền nên quản lý sảnh đã bố trí một số nhân viên phục vụ ở đây để chờ gọi món.
Lúc này nghe được Giang Hân Yên nói, bọn họ không tự giác mà cùng nhìn về phía Hướng Thu Vân, đáy mắt tràn đầy sự chán ghét.
Hướng Thu Vân cũng đã sớm quen thuộc với những ánh mắt như vậy, nói về tâm kế cô vĩnh viễn không bao giờ có thể sánh bằng Giang Hân Yên, cô đột nhiên phun ra một cái xương gà, nói: “Không phải
Nhậm Gia Hân nghe thấy thì có chúc ngơ ngác: "Hả?” “Anh ta không phải ra mặt hộ tôi, anh ta chỉ ra mặt vì chính mình vì mà thôi.” Hướng Thu Vân nói.
Hạ Vũ Hào cúi đầu liếc mắt nhìn Hướng Thu Vân, chỉ thấy được xoáy tóc của cô, chân mày anh hơi nhíu lại rồi thu hồi tầm mắt. "Chị dâu, chị cũng nên nói tiếng xin lỗi với anh Vũ Hào đi, anh ấy nói cũng không phải là không có lý."
Sau đó cô ta lại xoay đầu qua nói chuyện với Hạ Vũ Hào: "Anh Vũ Hào, chị dâu của em là do bị anh em chọc tức nên mới nói mấy lời không được đàng hoàng. Coi như là nể mặt em đi được không, chị ấy nói xin lỗi với anh, chuyện này coi như xong, anh thấy như vậy được không?" “Cũng không phải là không thể.” Hạ Vũ Hào nói.
Giang Hân Yên khẽ thở ra một hơi thả lỏng, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Tổng Như
Tống Như đang định xin lỗi Hạ Vũ Hào thì bị anh nhanh chân nói trước: "Không cần xin lỗi tôi, cô đi xin lỗi cô ấy, cô ấy tha thứ cho cô thì chuyện này coi như xong”
Anh chỉ tay về phía Hướng Thu Vân.
Thấy thế sắc mặt Tổng Như liền thay đổi, giống như ăn phải một con ruồi vậy.
Hướng Thu Vân cứng người, ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Hào. Có đôi khi cô thật sự không biết anh đang nghĩ gì, giống như bây giờ.
Lúc trước anh vì Giang Hân Yên mà đánh gãy chân cô, cô đã nghĩ rằng là do anh yêu Giang Hân Yên nhưng từ khi ra tù đến bây giờ nhưng gì cô thấy và nghe được đều trái ngược hoàn toàn với những gì cô đã nghĩ.
Hạ Vũ Hào... Cô thật sự đoán không ra anh đang muốn làm gì. Nụ cười trên mặt Giang Hân Yên cứng đờ trong một lát nhưng sau đó đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên: "Anh Vũ Hào, nếu anh nói như vậy, đừng nói là chị dâu em ngay cả em cũng cảm thấy quá đáng"
“Hướng Thu Vân biết rõ nhà họ Hạ và nhà họ Giang chuẩn bị đính hôn, cũng biết anh trai và chị dâu đã đính hôn, vậy mà một bên cho người hạ thuốc để quyến rũ anh, một bên lại dây dưa mập mờ không rõ với anh của em"