Hướng Thu Vân nhìn vợ chồng hai người. Sự phẫn nộ, kiềm nén và đau đớn chạy tán loạn trong máu, dường như một giây sau, bọn chúng sẽ phá mạch máu và tuôn ra khỏi cơ thể.
Cô cười tự giễu, vừa oán hận vừa bất đắc dĩ: "Nếu không phải Hạ Vũ Hào dùng nhà họ Hướng để uy hiếp tôi, các người cho rằng tôi sẽ ở lại chốn như club Mộng Hương này ư?"
Biết rõ bản thân không nên ôm hy vọng với bố mẹ nhưng cô vẫn nhìn thẳng bọn họ, vẫn ôm một tia may mắn...
Ngộ nhỡ sau khi biết chân tướng, bọn họ sẽ bừng tỉnh hiểu ra, cảm thấy hổ thẹn với cô, yêu thương cô thì sao?
Mặc dù hy vọng như thế rất xa vời nhưng... nhưng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của cô, ngỡ đâu, ngỡ đâu bọn họ vẫn còn một chút tình thân với cô thì sao?
"Không biết hối cải!" Hướng Bách Tùng chỉ tay về phía cô, mặt tức thành màu đỏ tía, cơ thể không ngừng run lên: "Đối với loại người chỉ biết đòi tiền trong nhà, gây phiền phức thì. ném cho người nhà xử lý như mày làm sao có thể chịu khổ vì nhà họ Hướng?".
"Tao thấy rằng sau khi ra tù, mày không được về nhà họ Hướng, không có tiền tiêu xài, lại không có công việc tốt nên mới tới cái chỗ như club Mộng Hương để kiếm tiền nhanh! Bây giờ mày lại nói mày làm ở đây là vì nhà họ Hướng, thật sự nói dối không chớp mắt".
Những lời này như một chậu nước lạnh xối thẳng lên đầu Hướng Thu Vân. Cô rõ ràng đang đứng trong ký túc xá nhưng lại giống như mặc quần áo ướt đẫm mà đứng trong gió lạnh, cả người lạnh buốt, không hề có chút ấm áp.
Tới đây Chu Hồng lo lắng đi tới, nắm lấy tay cô rồi lắc lắc vài cái: "Hướng Thu Vân, cô... không sao chứ?"
Hướng Thu Vân lắc đầu, hất tay cô ấy. Cô đi tới trước mặt Vu Tuệ Doanh, thay đổi sắc mặt rồi khẽ hỏi: "Bà Hướng thì sao? Ngài và chủ tịch Hướng đều cảm thấy những gì tôi vừa nói đều là chém gió bịa chuyện, thêu dệt vô căn cứ sao?"
Vu Tuệ Doanh ngước mắt nhìn cô, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Hướng Bách Tùng một chút. Sau khi ấp úng nửa ngày, bà ta né ánh mắt cô mà nhỏ giọng: "Bố của con đã gặp nhiều người như vậy, sẽ không... sẽ không nhìn lầm người"
"Ồ!" Hướng Thu Vân cười một tiếng, nước mắt lập tức chảy xuống.
Cô thật ngốc, thế mà lại còn ôm hy vọng với bố mẹ.
Vu Tuệ Doanh thấy dáng vẻ cô như vậy, trong lòng bà ta vô cùng khó chịu như bị dao đâm: "Thu Vân, con nghe lời mẹ khuyên đi. Club Mộng Hương không phải nơi tốt, bây giờ con tuổi trẻ xinh đẹp vẫn có thể kiếm tiền ở đây, đến lúc con già
rồi thì sao."
"Chủ tịch Hướng và bà Hướng cơ trí hơn người, thật sự khiến người khác bội phục. Tôi còn tưởng lý do tôi vừa bịa ra có thể lừa hai người được đấy" Hướng Thu Vân lau nước mắt đi, khóe môi cong lên, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ thì hoàn toàn không nhìn ra dấu vết cô đã khóc.
Bây giờ cô ở lại club Mộng Hương quả thật không phải vì nhà họ Hướng, chỉ là vì anh trai và chị dâu mà thôi, không liên quan đến bố mẹ.
Hướng Bách Tùng hừ một tiếng: "Ở tù hai năm, mày vẫn đến chết không thay đổi. Sớm muộn cũng có một ngày mày tự chơi đùa bản thân đến chết!"
"Tự chơi đùa bản thân đến chết? Chẳng phải là ngài vì lợi ích mà ép con gái ruột mình đi chết sao?" Nghĩ đến những lời thím Lưu nói vào sinh nhật năm đó, khóe miệng Hướng Thu Vân càng lúc càng trào phúng hơn.