Hạ Vũ Hào đeo kính 3D lên, ngăn cản thần sắc thoáng hiện lên trong mắt mình nói: "Nhưng với tôi mà nói đây là việc cần thiết bởi vì ánh mắt của tôi rất nhỏ, không chứa được bất cứ thứ gì dù chỉ là một hạt cát”
Hướng Thu Vân mím môi, cúi đầu không nói gì thêm nữa, tâm tư lúc này vô cùng hỗn loạn. Giang Hân Yên đã kiện cô rồi, vậy thì giấy triệu tập của tòa án sẽ sớm nằm trong tay của cô thôi, đến lúc đó cô sẽ phải làm gì đây?
Phanh của chiếc xe thể thao mà cô lái cách đây hai năm đã bị hỏng, cảnh sát có thể dễ dàng phát hiện ra, theo lý mà nói vụ tai nạn xe cộ kia nhiều nhất chỉ xử là tai nạn ngoài ý mà thôi.
Nhưng bọn họ một mực cho rằng cô cố ý giết người, hơn nữa họ còn nói là Giang Hân Yên có trong tay một đoạn ghi âm... Cho đến bây giờ, cô còn không biết đoạn ghi âm trong tay Giang Hân Yên có nội dung gì, càng không biết đoạn ghi âm buộc tội cô từ đâu mà có!
“Đang lo lắng chuyện Hân Yên kiện em sao?” Hạ Vũ Hào quay đầu hỏi.
Lúc anh nói chuyện hơi thở phả nhẹ lên cổ Hướng Thu Vân làm cô cảm thấy không được tự nhiên, tránh sang bên cạnh một chút, không nói một lời.
Bị người nhìn thấy như thế này khiến cô có cảm giác như thể mình bị lột sạch quần áo trần trụi mà đứng trước mặt anh vậy... Thực sự rất khó chịu, không thoải mái chút nào!
“Chuyện này anh đã xử lý xong hết rồi” Hạ Vũ Hào đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo ở đuôi lông mày của cô, sau đó rút tay lại trước khi cô tránh đi.
Nghe vậy thân thể Hướng Thu Vân trở nên cứng ngắc, trong đầu giống như bị sấm chớp nổ vang, chỉ nháy mắt đã trở nên trống rỗng.
Thật khó để diễn tả tâm trạng của cô lúc này, tựa như có một khối u ác tính vô cùng lớn đang ngày càng phát triển không ngừng đau nhức bên trong cơ thể cô bỗng nhiên bị người ta đào đi vứt ra ngoài. Toàn thân lập tức nhẹ nhàng thoải mái vô cùng, lại có loại ảo giác rằng mình như đang ở trong một giấc mơ rất đẹp vậy.
Ngón tay Hướng Thu Vân khẽ run lên, quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ Hào đang ngồi bên cạnh. Nhưng đúng vào lúc này ánh sáng trong rạp đột nhiên vụt tắt, cả người cô lập tức chìm vào trong bóng tối mênh mông, không thể nhìn rõ biểu cảm của khuôn mặt anh lúc này.
“Hạ...” Cô gọi anh, thanh âm vẫn còn đang run rẩy không kiểm soát được.
“Có chuyện gì thì để xem xong phim lại nói tiếp” Hạ Vũ Hào lấy ra một cặp kính 3D khác, đưa đến trước mặt và nhẹ nhàng giúp cô mang kính lên: "Mặc kệ là phát sinh chuyện gì, đã có anh ở đây, em không cần phải lo lắng nữa đâu”
Rõ ràng những lời này thực sự nhẹ nhàng, giữa đủ loại thanh âm hỗn loạn của các nhân vật trong phim nhưng Hướng Thu Vân vẫn nghe rõ ràng được từng câu từng chữ.