Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừm." Hạ Vũ Hào cất bật lửa đi, ném thuốc lá vào trong thùng rác, sau đó đứng cạnh cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, đầu óc rối bời nhưng anh chẳng thể nghĩ tới điều gì. 

Tít. 

Tiếng điện thoại di động vang lên. 

Hạ Vũ Hào trả lời điện thoại: "Nói." 

"Tôi đã hẹn lịch khám với bác sĩ Lục Thanh Sơn rồi nhưng mà..." Người ở đầu dây bên kia thận trọng nói: "Nhưng mà bác sĩ vừa nghe là anh mời anh ta thì anh ta đổi ý, nói sẽ không tới nữa." 

Hạ Vũ Hào siết chặt di động nắm trong tay, lạnh lùng nói: “Có biết được nguyên nhân không?” 

“... Biết” Giọng nói người nọ càng ngày càng nhỏ: “Bác gái lớn của anh ta tên là Lưu Hương Ngưng, làm người giúp việc ở nhà họ Hướng được mấy năm, bà ấy nói cho bác sĩ Lục Thanh Sơn biết không ít chuyện của ngài và cô Hướng, cho nên ấn tượng về ngài đối với anh ta mà nói... Không được tốt lắm” 

Không phải là không được tốt lắm mà là vô cùng không tốt, chỉ là người nọ không dám nói ra. 

Hạ Vũ Hào nhướng mắt cũng không nói bất cứ lời nào về chuyện này, mà anh chỉ nói: “Đưa địa chỉ hiện tại và cách thức liên hệ của thím Lưu cho tôi”. 

Nói xong, anh kết thúc cuộc gọi. 

Lúc này... 

Lạch cạch. 

Tiếng mở cửa vang lên, Hạ Vũ Hào theo bản năng xoay người lại nhìn về phía cửa phòng bệnh. 

Chu Hồng nửa người ở trong phòng bệnh, nửa người ở ngoài phòng bệnh, tay nắm lấy chốt cửa đưa lưng về phía anh, đang chào tạm biệt với Hướng Thu Vân: “Ngày mai tôi lại tới thăm cô nhé, nếu 

như Tổng Giám đốc Hạ tới tìm cô, cô cứ coi như... Coi anh ta như là cái bắp cải trắng, tuyệt đối đừng nổi nóng với anh ta, bác sĩ nói cảm xúc của cô không được dao động quá nhiều, cô biết rồi chứ?” 

Hạ Vũ Hào xuyên qua khe cửa nhìn Hướng Thu Vân nằm trên giường bệnh, gương mặt mang theo đôi chút nét trẻ con hơi đầy đặn của cô vào hai năm trước giờ đây đã hao gầy má hóp vào trong, so với quá khứ thì ít đi một chút tính trẻ con, đường nét gương mặt có vẻ rất sắc sảo, còn có thêm vài phần thu hút khó có thể miêu tả. 

Nhưng mà... Càng nhìn lại khiến anh khó chịu trong lòng. 

Đây là đau lòng sao? 

Bởi vì thích, cho nên đau lòng sao? 

Hướng Thu Vân cũng nhìn thấy anh, cô cau mày, chỉ nhìn anh một cái rồi như thể nhìn thấy thứ đồ vật dơ bẩn nào đấy mà dời tầm mắt 

đi. 

Hạ Vũ Hào tinh tường thu được phản ứng của cô vào đáy mắt, khó chịu trong lồng ngực lại đau thêm nhiều hơn, có thêm đôi chút ngứa ngáy, làm như có người cầm cây chân thật nhỏ châm từng cái từng cái vào lòng anh. 

Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà rất khó chịu. 

Anh không biết đây có phải là thích mà Khánh Hiên đã nói hay không, anh chưa từng nói qua chuyện yêu đương cũng không biết thích là cảm giác gì, chỉ biết thời điểm Hướng Thu Vân 18 tuổi của trước kia mỗi ngày đều dính chặt bên người anh, anh cũng chưa từng trải qua sự khó chịu như thế này. 

Nửa ngày rồi cũng không nghe được câu trả lời của Hương Thu 

Vân, Chu Hồng bẹp miệng: “Hướng Thu Vân, vừa rồi tôi nói gì cô có nghe không đấy? Nếu như Tổng Giám đốc Hạ..” 

“Từ khi nào mà Tổng Giám đốc Hạ lại có đam mê tình lén vậy?” Hướng Thu Vân ngắt ngang lời nói của Chu Hồng, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Vũ Hào ở phía sau cô ấy, trong giọng nói hờ hững ẩn chứa thêm một chút châm chọc. 

“!” Đồng tử Chu Hồng co rút, cứng ngắc người mà nhìn theo hướng ánh mắt của Hương Thu Vân, góc dưới mắt trái khẽ giật giật vài cái, trên mặt là các màu sắc đỏ, tím, xanh, trắng, hồng luân phiên thay đổi. 

Cô ấy nuốt chút nước miếng, ngượng ngùng mà nói: “Hạ... Tổng Giám đốc Hạ còn chưa đi à, thật... Thật là trùng hợp, ha ha.” 

Cuối cùng cô ấy cười ngây ngô hai tiếng, tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào mới tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK