Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hướng Thu Vân dùng sức hất tay anh ra, trong mắt hắn đầy tơ máu:

 “Một câu xin lỗi của anh có thể làm gì? Chữa hết chân cho tôi, loại bỏ vết sẹo của tôi, hay có thể khiến mối quan hệ giữa tôi và ba mẹ khôi phục như ban đầu?”

 “Không thể! Cái gì cũng không...Khụ, khụ.

 

Cô che miệng, đột nhiên sắc mặt từ đỏ biến thành màu xám trắng, bờ môi đỏ chót, hơi thở dồn dập hơn trước. kia rất nhiều.

 

Hạ Hàn Xuyên mở to hai mắt, nét mặt tái đi, anh bước tới ôm lấy cô đặt lên giường. 

“Kiên trì một lát! Bác sĩ lập tức đến ngay!”

 Anh nhấn nút khẩn cấp, ngồi ở bên giường, cởi áo vest ra khoác lên người cô, tay chân bất lực nắm lấy tay cô.

 

Tay cô rất nhỏ cũng khá gầy gò, nắm như vậy thậm chí còn hơi cộm tay, như thể chỉ cần dùng sức mạnh một chút sẽ bẻ gãy tay cô.

 

Hướng Thu Vân che miệng dùng sức họ khan, họ đến khó thở, dường như muốn họ tới mức văng phổi ra khỏi lồng ngực. Mặc dù khó chịu như vậy, nhưng cô vẫn dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Hạ Vũ Hào.

 

Cô không muốn bị anh ta đụng chạm! Thật ghê tởm! Râm!

 

Lục Thanh Sơn dẫn theo một bác sĩ và vài y tá xông vào, khi thấy Hạ Vũ Hào và áo bệnh nhân rơi lả tả trên mặt đất thì anh ta hơi sửng sốt, nhưng mặc kệ anh mà chạy tới bên giường lật kiểm tra chân của Hướng Thu Vân. 

“Chắc là bệnh phổi ứ nước tái phát, bác sĩ Lục tránh ra!” 

Một bác sĩ khác quan sát gương mặt trắng bệch của Hướng Thu Vân, môi tím tái và đàm hồng trên mặt đất, nhanh chóng nói một câu. Sau đó cùng vài y tá khác đưa Hướng Vãn đi.

 

Ánh mắt Hạ Vũ Hào vẫn dõi theo Hướng Thu Vân từ đầu đến cuối. Thấy thế, anh bèn nhíu mày, nhấc chân muốn đuổi theo.

 

Nhưng Lục Thanh Sơn đã tiến lên, chặn trước người anh: 

“Tổng giám đốc Hạ nên ở lại đây thì tốt hơn”

Hạ Vũ Hào lướt qua Lục Thanh Sơn, tầm mắt anh rơi vào trên người Hướng Thu Vân. Chỉ nhìn được một lát thì bác sĩ đẩy cô ra khỏi phòng bệnh, ngay sau đó biến mất trong tầm mắt của anh.

 “Mạo muội xin hỏi một câu, nghe nói không lâu trước đây tổng giám đốc Hạ còn từ chối lời mời tự tiến cử mình của cô Hướng, sao bây giờ lại... 

Lục Thanh Sơn không nói tiếp, chỉ xoay người nhặt áo đã bị xé rách, ý ở ngoài lời rất rõ ràng.

 

Cầm lấy quần áo bệnh nhân từ tay anh ta, Hạ Vũ Hào khẽ nhíu mày, chẳng muốn giải thích thêm, chỉ bước sang trái hai bước định vòng qua anh ta.

 

Tuy nhiên, Lục Thanh Sơn liền bước qua trái hai bước để chặn đường anh. “Phiền bác sĩ Lục nhường đường một chút.” Hạ Vũ Hào khách sáo nói, nhưng trong mắt đã hiện lên tia lạnh lẽo. 

“Tôi không thể nhường được.”

 Bên khóe miệng Lục Thanh Sơn lộ ra lúm đồng tiền rất nhạt, có vẻ như đang châm biếm: 

“Một người có thể giở trò cầm thú với bệnh nhân, ai biết đến phòng cấp cứu sẽ làm ra chuyện gì nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK