Giang Minh Thắng day day ấn đường nói: “Mấy cô gái tụi em đùa cũng quá trớn rồi.
“Anh tưởng là tôi muốn sao? Còn không phải Hàn Yên đề cập đến chuyện này sao. Tôi đã bị chuyện này khiến làm cho rất tức giận. Nhắc đến chuyện này khiến Hướng
Thu Vân cảm thấy bực bội.
Giang Minh Thắng tự cười bản thân: “Dù sao thì em cũng đã đến đây rồi, quay về cứ nói với họ là đã ôm anh. Đừng vào trong, anh sợ một người đàn ông trẻ tuổi như anh sẽ không thể cầm lòng được khi đối mặt với người phụ nữ anh yêu”
“.. Tôi sắp đính hôn rồi. Sau này đừng nói những điều như vậy nữa. Nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến cả hai chúng ta.
Hướng Thu Vân liếc mắt xem thường: “Tôi rất muốn quay lại, nhưng Giang Hân Yên và những người khác đang ở chỗ đối diện theo dõi qua ống nhòm.
Giang Minh Thắng: “ “Vậy em vào đi.”
Giang Minh Thắng nhường đường, chờ cô bước vào liền đóng cửa lại, sau đó liếc nhìn căn phòng đối diện: “Không có ai.” “Tại sao con mắt to và đẹp như vậy lại bị mù chứ?”
Hướng Thu Vân bước tới gần anh ta và chỉ vào một căn phòng đối diện ở hướng nam: “Ba cái... hai cái đầu, anh có thấy không?”
Giống như Giang Hân Yên không có ở đó, không biết đã đi đâu làm gì rồi.
Giang Minh Thắng: “. “Vậy thì cứ kéo rèm lại? Như vậy bọn họ sẽ không nhìn thấy, em cứ quay lại nói đã ôm là được rồi. Giang Minh Thắng nói.
“Như vậy, họ sẽ nói tôi chơi xấu.”
Hướng Thu Vân rất khó chịu vì điều này: “Như vậy đi, lát nữa anh cúi đầu nhìn mặt đất chứ đừng nhìn tôi. Tôi ôm cổ anh một lát... Cứ như vậy đi, anh đừng chạm vào tôi.”
Nghe đến đây, Giang Minh Thắng mỉm cười: “Chỉ cho phép em đụng vào anh mà không cho phép anh đụng vào em? Hiệp ước bá đạo à?”
Hướng Thu Vân trợn to mắt.
“Em sắp đính hôn rồi, anh ôm một cái nhé. Cũng không quá đáng chứ?”
Giang Minh Thắng nói xong lập tức kéo cô vào lòng, sau đó cởi cúc áo khoác của cô đang mặc ném trên mặt đất.
Anh ta chỉ ôm cô giả bộ, thân thể không trực tiếp chạm vào da thịt cô, nhưng mùi xà phòng thoang thoảng từ trên người cô khiến tim anh ta đập nhanh hơn.
Hướng Thu Vân vừa mới thỏa thuận đơn phương với anh ta là để anh ta nhìn đất không nhìn cô, nhưng anh ta vẫn nhịn không được mà lén liếc nhìn cô một cái.
Nhìn thấy quá nhanh, lại có cảm giác cắn rứt lương tâm nên anh ta thực sự không nhìn thấy gì. Chỉ có một ấn tượng: rất trắng.
Động tác của Giang Minh Thắng quá nhanh khiến Hướng Thu Vân choáng váng, phải nửa phút sau cô mới phản ứng lại. Cô nhanh chóng đẩy anh ta ra rồi nhặt áo khoác trên mặt đất lên.
Mặc áo khoác xong, cô nhìn về phía căn phòng đối diện. Vừa rồi cô không biết tại sao mà đột nhiên cô cảm giác được có người đang nhìn mình ở đó, hơn nữa ánh mắt cũng không mấy thân thiện.
Nhưng khi cô nhìn sang, bên kia không có ai. Trong phòng chỉ có rèm cửa phấp phới qua lại trước làn gió.