Khi nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Giang Hân Yên khế cứng đờ và sắc mặt cũng có chút khó coi.
“Tạm biệt.”
Hạ Vũ Hào xoay người rời đi khi nhìn thấy sắc mặt thay đổi của cô ta.
Giang Hân Yên gượng cười: “Anh Vũ Hào, anh không có lái xe thì ngồi xe tụi em đi đi.
“Không cần đâu. Hạ Vũ Hào xuỳ một tiếng đầy ẩn ý và từ chối.
Giang Hân Yên cắn môi và khẽ nói: “Anh không cần phải cảm thấy làm phiền tụi em đâu, chúng ta quen biết lâu như vậy, đi nhờ xe là một chuyện rất bình thường”
Cô ta chăm chú nhìn lấy anh, trong đáy mắt ẩn chứa sự lưu luyến và cay đắng.
“Cô hiểu lầm rồi”
Trên khuôn mặt của Hạ Vũ Hào nhuộm lên chút lạnh lùng và mỉa mai: “Tôi chỉ là lo lỡ như hệ thống phanh của chiếc xe này có vấn đề thì cái mạng nhỏ này của tôi khó mà giữ được.
Khi nghe thấy những từ “phanh xe có vấn đề” này thì con người của Giang Hân Yên khẽ co lại, hàm dưới hơi thắt lại, lần đầu tiên thất thổ hai lần trong cùng một ngày.
“Tổng giám đốc Hạ có thân phận cao quý, nếu xảy ra chuyện gì trên xe tôi thì tôi không thể kham nổi.”
Giang Minh Thắng không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của em gái dán vào bờ mông lạnh lẽo của Hạ Vũ Hào nên anh ta đã nổ máy và nhanh chóng rời đi.
Khi Chung Khánh Hiên bước đến thì tình cờ nhìn thấy đuôi xe:
“Chiếc đó... là xe của nhà họ Giang à?”
“Ừm.”
Hạ Vũ Hào lạnh lùng nhìn về hướng chiếc xe rời đi rồi quay đầu nhìn anh ta: “Đưa tôi về bệnh viện, sau đó đưa người yêu nhỏ của cậu đi”
Chung Khánh Hiên cầm chìa khoá xe trong tay, liếc mắt nhìn anh: “Ơ, tại sao tôi nhớ vừa rồi có ai kia đã bỏ tôi ở lại và muốn một mình rời đi mà?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi riêng Hướng Thu Vân”
Hạ Vũ Hào cướp lấy chìa khoá xe trong tay anh ta rồi đi về phía chiếc Porsche cách đó không xa:
“Bằng lái xe của tôi đã bị thu hồi, cậu lái xe đi.”
Chung Khánh Hiên mặt mày kinh ngạc và giễu cợt đi sau lưng anh:
“Bằng lái xe bị thu hồi ư? Đường đường là một tổng giám đốc trị giá hàng nghìn tỷ của tập đoàn Hạ Thiên mà lại bị thu hồi bằng lái xe, còn phải đi thi lại. Chuyện này..”
Anh ta giơ ngón tay cái lên với Hạ Vũ Hào: “Đúng bảnh!”
“Tôi cũng là người chứ không phải thần, bằng lái xe bị thu hồi là chuyện rất bình thường”
Hạ Vũ Hào mở cửa xe ra và ngồi vào chỗ ghế lái phụ, cau mày trong vô hình và nói với anh ta:
“Cậu là ốc sên đầu thai à?”
Chung Khánh Hiên nhảy vào chỗ ghế lái, đóng sầm cửa xe lại rồi tức giận nói:
“Ngồi xe của tôi, bảo tôi làm tài xế, bây giờ còn chê tôi chậm! Hạ Vũ Hào, tại sao anh không lên trời đi?"
“Ngồi khinh khí cầu, lái máy bay hay ngồi máy bay đều là lên trời nên tôi đã lên qua rồi, cám ơn.”