Hạ Vũ Hào cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt đầy căm hận cùng chán ghét của cô: "Em biết phải lựa chọn như thế nào rồi đấy"
“Hừ.”
Hướng Thu Vân cười mỉa mai một tiếng, nắm tay trở nên hơi trắng bệch vì dùng sức quá mạnh: “Hạ Vũ Hào, việc mà tôi hối hận nhất trong cuộc đời này chính là đã từng yêu anh”
Cô xoay người mở cửa rời khỏi.
Hạ Vũ Hào nhìn bóng dáng cô dần biến mất trong tầm mắt, bất giác nhấc chân lên nhưng vẫn chưa kịp đặt xuống thì đã thu lại.
Lâm Quỳnh Chi liếc nhìn về phía cửa, không cam lòng nói: "Tổng giám đốc Hạ, nếu anh thật lòng yêu Thu Vân, anh hẳn nên biết cô ấy sẽ đau khổ biết bao nếu ở bên cạnh anh. Nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ để cô ấy rời đi.”
“Nhưng cô không phải là tôi.” Hạ Vũ Hào nói.
Lâm Quỳnh Chi nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: "Cho dù Thu Vân đã không còn yêu anh từ lâu, anh cũng muốn giữ cô ấy lại bên cạnh mình hay sao?" “Đúng” Hạ Vũ Hào không hề do dự trả lời.
Không cần biết trước đây hay bây giờ, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ thiếu vắng Hướng Thu Vân trong cuộc đời của mình.
Lâm Quỳnh Chi thở dài, vừa tức giận vừa than thở nói: "Anh đây là hoàn toàn không phải vì yêu, mà là bản thân ích kỉ mà thôi! Thu Vân nói rất đúng, yêu anh chính là việc cô ấy hối hận nhất trong cuộc đời này”
Hạ Vũ Hào lạnh lùng nhìn cô ấy, không hề dao động.
Thật ra nếu không phải vì Lâm Quỳnh Chi là chị dâu của Hướng Thu Vân, anh sẽ không bao giờ ở đây nghe cô ấy nói những lời nhảm nhí này.
Lâm Quỳnh Chi liếc nhìn anh một chút, không nói thêm lời nào nữa, mở cửa đi ra ngoài với vẻ mặt khó coi. Sau khi Hướng Thu Vân đi ra khỏi phòng bệnh của Hạ
Vũ Hào, gặp được Lục Thanh Sơn đang đi tới. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, người phụ nữ trông rất xinh đẹp, lúc này đang e thẹn nhìn anh ta với vẻ mặt ngập tràn tình ý.
"Bác sĩ Lục, cảm ơn anh đã chữa trị cho chân cho em. Chân của em vẫn luôn bị đau do nhảy múa, đều là bệnh cũ rồi, nếu không có anh em chắc chắn còn phải tiếp tục chịu tội.”
Lục Thanh Sơn mỉm cười, lộ rõ núm đồng tiền trên khuôn mặt: "Đây chỉ là trách nhiệm của người làm bác sĩ như tôi mà thôi, cô Phương quá khách sáo rồi"
“Em thực sự phải cảm ơn bác sĩ Lục!”
Giọng người phụ nữ nhỏ nhẹ dịu dàng: “Em sắp xuất viện rồi, hay là chúng ta thêm wechat của nhau đi, sau này em sẽ mời anh ăn cơm.
Nụ cười trên mặt Lục Thanh Sơn nhạt dần: “Cô Phương khách sáo quá lại khiến tôi cảm thấy xấu hổ."
Không đợi cô Phương nói thêm lời nào, anh ta đột nhiên nhìn về phía Hướng Thu Vẫn rồi nói: "Ái chà cô Hướng, cô đang định đi đâu vậy? Chẳng phải chúng ta đã hẹn thời gian chữa trị chân hay sao?”
Hướng Thu Vân: "..."
“Tôi cảm thấy chờ ở trong phòng bệnh có hơi ngột ngạt, vì vậy ra cửa dạo một chút. Hướng Thu Vân nói.