Hạ Vũ Hào không trả lời, anh chỉ hỏi: "Có thể cho tôi hỏi 3% cổ phần công ty đó ông nội muốn chuyển cho ai không?"
"Tao chuyển cho ai không tới lượt mày quản!" Ông cụ Hạ nặng nề hừ một tiếng: "Coi như bây giờ mày có hối hận cũng vô dụng, hôm nay lúc mày cầm lấy dao uy hiếp tao thì nên nghĩ đến hậu quả cho việc mình làm!".
Hạ Vũ Hào nhếch môi, đáy mắt hiện lên một tia mỉa mai: "3% cổ phần công ty ông định chuyển tới tài khoản của Hạ Nhuận Trạch. Còn nữa, chuyện này bác cả Với chú cũng không biết, đúng không?"
Ánh mắt ông cụ Hạ trở nên vô cùng sắc bén nhưng không lên tiếng.
"Nếu như ông làm như vậy, sớm muộn gì cũng có người biết." Hạ Vũ Hào nói.
Ánh mắt ông cụ Hạ như đao, gằn từng chữ: "Mày nói cho người khác biết rồi
hả?"
"Tôi có nói không chỉ sợ ông cũng không tin." Hạ Vũ Hào nói: "Có điều người khôn ngoan trong nhà họ Hạ không nhiều lắm nhưng cũng không có người ngốc nghếch, hồ đồ, không cần tôi nói bọn họ cũng sẽ tự đoán được"
Ông cụ Hạ đứng lên từ trên giường bệnh, trực tiếp cầm lấy ấm trà hướng về phía Hạ Vũ Hào ném tới. Ấm trà làm bằng bạc, dù có rơi xuống mặt đất cũng không vỡ, phát ra tiếng “định đình đang đang” rồi lăn trên mặt đất một đoạn, bên trong vẫn tỏa ra khói nghi ngút, nước nóng chảy ồ ạt đầy dưới sàn.
Tuy Hạ Vũ Hào đã nhanh chân tránh được nhưng vẫn có vài giọt nước văng lên mu bàn tay anh, vùng da trên mu bàn tay anh lập tức đỏ lên, rất nóng rát nhưng anh chưa từng liếc mắt nhìn.
"Ông nội thích ném mấy thứ đồ như vậy, có cần tôi bảo bệnh viện này mang tới cho ông thêm mấy cái cốc và ấm trà không?" Hạ Vũ Hào nói.
Ông cụ Hạ nặng nề họ một tiếng, ông ta dùng tay che miệng, mơ hồ như có vết máu chảy ra giữa những kẽ ngón tay.
Ông cụ chỉ vào cửa ra vào, nhìn Hạ Vũ Hào giận dữ thét: "Cút! Cho dù giờ mày có hối hận cũng vô dụng, đợi đến khi tao chết đi thì một đồng cũng không chia cho mày!"
"Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói là tôi hối hận, tôi tới chỗ này cũng chỉ muốn nói với ông tôi muốn giải trừ hôn ước với nhà họ Giang. Về phần giải thích với nhà họ Giang bên kia như thế nào vẫn làm phiền ông nhọc tâm suy nghĩ" Hạ Vũ Hào nói.
Ông cụ Hạ trừng mắt nhìn anh, mắt trợn to như muốn nứt ra, tức giận đến nỗi cả buổi không nói được lời nào.
Hạ Vũ Hào nhìn ông cụ cười cười, quay người bước ra sau đó đóng cửa lại.
"Vừa mới vào nói gì với ông nội của con đó?" Triệu Phương Loan đứng ở cửa chờ anh, còn những người khác nhà họ Hạ đã tản đi.
Hạ Vũ Hào: "Không nói gì".