Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Thu Vân lại quay đầu liếc nhìn căn phòng đối diện ở hướng nam, An Thi Kiều và Dương Lan vẫn đang dùng ống nhòm xem.

 

Có lẽ cảm giác của cô đã sai rồi, không có ai ở căn phòng đối diện nhìn cô cả. Người nhìn cô vẫn luôn là An Thi Kiều và Dương Lan. 

“Sao vậy?”

 Giang Minh Thắng thấy cô cứ nhìn chăm chú vào căn phòng đối diện hồi lâu mà không lên tiếng bèn hỏi. 

“Không sao? 

Hướng Thu Vân nhíu mày nhìn anh ta, sau đó quấn chặt chiếc áo khoác vào người: “Thật thiệt thòi cho người khác nói anh là quân tử. Thì ra cũng chỉ làm màu thôi”

 

Nhưng chuyện này không thể trách anh ta được, nếu không phải cô chơi trò chơi với đám người Giang Hàn Yên thì bọn họ cũng sẽ không phải như thế này.

 

Trong lòng cô cảm thấy uất ức, nhưng lại hơi đuối lý. Cuối cùng hừ lạnh với anh ta một tiếng rồi mở cửa rời khỏi.

 

Phía đông của hành lang là cửa sổ, phía tây là tường. 

Hướng Thu Vân thường thích đi theo cửa sổ hành lang để ngắm phong cảnh bên dưới, nhưng hôm nay trong đầu cô có việc nên không nhìn xuống dưới. 

Vì vậy cô đã bỏ lỡ hình ảnh Hạ Vũ Hào rời khỏi đó.

 

Hướng Thu Vân day day huyệt ấn đường đang đau đớn của mình, sau đó bước ra khỏi ký ức.

 

Chẳng trách ngày đó Giang Hân Yên lại lấy ra một bộ đồ lót khiêu gợi như vậy, bởi vì cô ta đã đào lỗ cho cô từ lâu rồi. 

Bây giờ nghĩ lại, trong suốt những năm hai người làm bạn, không biết Giang Hân Yên đã đào bao nhiêu cái hố cho cô...

 

Bây giờ cô đã nhận ra bộ mặt thật của Giang Hân Yên và luôn cảnh giác với cô ta. Nhưng phải công nhận rằng tâm tư của Giang Hân Yên và Hạ Vũ Hào giống như nhau.

 Về phương diện này, cho dù cô có chuẩn bị sẵn sàng, cũng không thể so được với Giang Hân Yên. Hướng Thu Vân nằm trên giường và trở mình, vì cô quá yếu ớt và tinh thần lại vô cùng mệt mỏi nên cô nhằm mất lại. Chẳng bao lâu sau, cô đã ngủ thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy lần nữa, cô bị đánh thức bởi tiếng đập cửa. 

“Thu Vân? Thu Vân, em có ở trong đó không?"

 Là chị dâu.Hướng Thu Vân xoa xoa cái đầu hơi đau của mình, cô đứng dậy đi xuống giường rồi đi dép ra mở cửa.

 

Lâm Quỳnh Chi tái mét mặt mày đứng ngoài cửa, cô ấy đánh giá Hướng Thu Vân từ trên xuống dưới một lượt. 

Sau khi xác định cô không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy: “Em làm chị sợ hết hồn đấy, sao chị đợi mãi mới ra mở cửa vậy?” 

“Em mệt quá nên ngủ hơi lâu, để chị dâu phải lo lắng rồi.”

 Hướng Thu Vân cong khỏe mỗi nói.

 

Lâm Quỳnh Chi nhìn Hướng Thu Vân, cô ấy nhíu mày lại rồi đưa quần áo bệnh nhân cho cô, sau đó cô ấy đẩy cô vào trong phòng bệnh rồi nói: “Em vào trong thay quần áo đi."

 

Hướng Thu Vân vâng một tiếng.

 Lúc cô đang định xoay người đi vào trong thì đột nhiên cô nhìn thấy cửa phòng bệnh đối diện được mở ra, Hạ Vũ Hào mặc quần áo bệnh nhân đứng ở cửa.

 

Quần áo bệnh nhân màu xanh trắng rộng thùng thình vốn chẳng đẹp đẽ gì.

 Nhưng có lẽ là vì vóc dáng cao lớn mét chín của Hạ Vũ Hào, hoặc có lẽ là vì gương mặt tuần tú đáng ghen tỵ kia của anh mà bộ quần áo bệnh nhân anh đang mặc trên kia lại cho người ta một cảm giác anh như cậu chủ cao quý vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK