Hướng Thu Vân lấy điện thoại di động ra xem, là tin nhắn Nhậm Gia Hân gửi tới.
[Không sợ trời không sợ đất]: Hướng Thu Vân, Hướng Thu Vân, chuyện này là cô làm đúng không?!! (icon)(icon)(icon) nhìn mấy thứ này quả thực quá kích thích!!!]
[Không sợ trời không sợ đất]: Tôi bật mí cho cô chuyện này, trước kia tôi có download rồi mấy bộ JAV, mấy bộ GV, tôi muốn ngồi nghiên cứu kỹ về giao hợp của nhân loại, kết quả bị bạn trai tôi tịch thu mất rồi!!! QAQ anh ấy còn bảo không cho tôi xem người đàn ông khác! Tức chết tôi!
[Không sợ trời không sợ đất]: Vừa nãy tôi ngồi đếm rất nghiêm túc, chỉ riêng những người trong đoạn phim thì có tới chín người đàn ông vây quanh Lâm Tuyết Nghi rồi đấy!
(GIF: quả thực quá chấn kinh rồi.)
Cô nói xem đứa bé kia là của ông cụ Lâm thật sao? Bây giờ đột nhiên tôi lại thấy hơi thương cảm ông ta, ha ha ha ha ha ha!
Hướng Thu Vân: ".."
Cô thật sự rất kinh ngạc về tốc độ gõ chữ của Nhậm Gia Hân. [Hướng Thu Vân] đều làm mờ cả rồi, tại sao cô biết có chín người đàn ông?
Một vài giây sau... [Không sợ trời không sợ đất]: Tôi nghe tiếng thở gấp của mấy người đàn ông đó chẳng giống nhau chút nào, chắc chắn không đến mức đeo máy đổi giọng lúc ấn ân ái ái đâu đúng không nào? Cập* nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Hướng Thu Vân: "."
Cô lại gỗ lên điện thoại di động vài dòng, trả lời tin nhắn của Nhậm Gia Hân: Vậy thì đúng là cô có thiên phú dị bẩm rồi. [Không sợ trời không sợ đất]: Tôi cũng biết tôi thông minh mà, đứng khen tôi như vậy chứ, người ta thẹn thùng đó!
Hướng Thu Vân: ".." "Nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?" Ngón tay Hạ Vũ
Hào đặt trên bàn lại bắt đầu gõ nhịp.
Hướng Thu Vân cất điện thoại đi, mặt không biến sắc, nói: "Tôi nói chuyện phiếm với ai cũng phải báo cáo cho anh biết sao?"
"Không cần."
Hạ Vũ Hào dừng động tác gõ bàn lại, cầm ly rượu vang đỏ lắc lư vài cái rồi đưa lên miệng nhưng lại không nếm ra được mùi vị tinh khiết, thơm ngon của rượu, chỉ cảm thấy sự mờ mịt.
Hôn lễ loạn thành một đám.
Nhưng dù sao đó cũng là thế gia vọng tộc, video nhanh chóng bị cắt bỏ, nhóm nhảy nữ cũng đã chạy lên sân khấu, đồ ăn cũng được mang lên, tất cả lại vào nếp, có quy củ như thể chuyện hoang đường khi nãy chưa từng xảy ra.
Hướng Thu Vân vô thức theo dõi buổi biểu diễn, cô tùy ý đưa mắt nhìn đại sảnh hào nhoáng, một lát sau trông thấy có mấy người đi đến trước mặt một nhân viên phục vụ rồi cưỡng ép đưa người đi. "Đó là người mà anh sắp xếp à?" Hướng Thu Vân hỏi. Hạ Vũ Hào nhìn theo ánh mắt của cô, khế “ừ” một tiếng.