Tiểu Hồng, em có thể cho anh thêm một cơ hội được không, hai chúng ta có thể tìm chỗ nào thoải mái để nói chuyện đàng hoàng được không?”
Chu Hồng cúi đầu ngắm nghĩa ngón tay, không nói tiếng nào.
"Nếu sau khi chúng ta nói chuyện, em vẫn không muốn quay lại với anh, lúc đó anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em nữa."
Trịnh Băng đi tới, dịu dàng nắm lấy tay cô ta "Tiểu Hồng, cho anh thêm một cơ hội được không?"
Chu Hồng cắn môi, trên mặt tràn đầy rối rắm, nhìn thấy sự cầu xin trong mắt Trịnh Băng, cô ta quay đầu nói với Hướng Thu Vân: "Tôi đi với anh ta một lát, Hướng Thu Vân, cô có thể xin quản lý giúp tôi được không?"
Hướng Thu Vân ừ một tiếng, nói với cô ta một câu chú ý an toàn, sau đó liền xoay người đi vào Club Mộng Hương.
Hơn 8 giờ tối, bên trong Club Mộng Hương đã có rất nhiều người, các đồng nghiệp sau khi nhìn thấy Hướng Thu Vân, mặc kệ có quen hay không quen đều sôi nổi chào hỏi với cô.
Hướng Thu Vân nhìn bọn họ vừa kiêng kị lại mang theo chút nịnh nọt cùng ghen ghét trên mặt, cô cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy thật đáng buồn. Cô có lệ mà gật đầu chào hỏi với bọn họ, sau đó đi thẳng tới văn phòng quản lý.
Cô gõ cửa, bên trong có tiếng phản hồi liền đẩy cửa bước vào.
Sàn phòng làm việc rất sạch sẽ nhưng trên sô pha có mấy nếp gấp lộn xộn, trong không khí vẫn còn phảng phất một mùi tanh ngọt, không khó để đoán được chuyện gì vừa xảy ra ở đây.
Vị quản lý mới đang ngồi ngay thẳng trong văn phòng, mặt mặt đeo một cái kính đen, nhìn qua giống như một là một người đàn ông trung niên bình thường.
Lúc cô bình tĩnh đánh giá người quản lý mới này thì ông ta cũng đang đánh giá cô, dáng người và khuôn mặt không tồi nhưng cô chỉ im lặng đứng đó thì thật nhàm chán.
Trong mắt quản lý Chu lướt qua một tia không thú vị nhưng vẫn tươi cười hỏi: "Làm sao vậy? Tìm tôi có việc gì?"
"Chu Hồng có chút việc riêng cần xử lý, tôi tới xin phép giúp cô ấy. Mùi trong phòng làm việc quá kinh tởm, Hướng Thu Vân phải rất kìm nén mới không nhăn mày lại.
"Là như vậy sao?"
Quản lý Chu hỏi: "Tại sao cô ta không tự mình tới xin phép? Không phải cô ta đã gây ra chuyện gì nên không dám tới gặp tôi đó chứ?"
Hướng Thu Vân nhàn nhạt nói: “Không có, chỉ là có chút việc muốn giải quyết, thời gian hơi gấp, mới nhờ tôi xin giúp cho cô ấy"
"Ồ."
quản lý Chu kéo dài ngữ điệu: "Vậy cô tên gì?"
Hướng Thu Vân ngắn gọn nói: "Hướng Thu Vân.” “!”
Quản lý Chu sửng sốt, lại nhìn cô thêm một lúc, thì ra cô chính là Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân chờ nửa ngày cũng không thấy ông ta trả lời liền gọi: “Quản lý Chu?”
“À? Cho phép Chu Hồng xin nghỉ đúng không, tôi biết rồi. Quản lý Chu nói: “Nếu cô giúp Chu Hồng xin nghỉ, sau này cô ta xảy ra chuyện gì tôi sẽ đến tìm cô.”
Vị quản lý này có chút cẩn thận quá mức, Hướng Thu Vân nhìn ông ta: “Được.”
Cô xoay người ra khỏi văn phòng, sau khi đóng cửa lại loáng thoáng nghe được giọng nói của Lâm Tuyết Nghi từ bên trong truyền ra. Cô đứng đó nhìn cách cửa đóng chặt trong năm giây, sau đó mới cất bước đi về phía ký túc xá.
Việc nhân viên nữ trong câu lạc bộ có quan hệ thể xác với quản lý, là điều hết sức bình thường.
Hướng Thu Vân cũng không nghĩ nhiều, sau khi quay về ký túc xá, cô rửa mặt đơn giản một chút rồi chuẩn bị đắp mặt nạ. Lúc này Chu Hồng gọi điện thoại tới nói đêm nay không về, không cần để cửa cho cô ta.