Sống mũi Hướng Thu Vân đổ một tầng mồ hôi, giữa lúc nước sôi lửa bỏng, cô chợt nhớ tới trước đây có bà cụ đã từng nhỏ giọng tâm sự với cô chuyện nhà có ông cụ bị ung thư phổi giống ông cụ Hạ, hơn nữa đều ở tầng này!
Cô nâng ngón tay nhũn như cọng bún lên chỉ vào phòng bệnh phía trước, giả bộ thoải mái nói: "Chính là phòng ở giữa"
Bùi Tân quay người nhìn vào chỗ cô chỉ sau đó mang theo đống thực phẩm dinh dưỡng đi về phía phòng bệnh. Hướng Thu Vân đi sau lưng anh ta, còn chưa nghĩ ra cách đối phó với ông cụ Hạ nên cô cố gắng đi thật chậm, kéo dài thời gian.
Nhưng hành lang bệnh viện căn bản cũng không dài thêm được, cho dù cô có đi thật chậm thì cũng nhanh chóng đến trước phòng bệnh. "Lề mề cái gì? Nhanh lên!" Bùi Tân liếc mắt lườm Hướng Thu Vân, định gõ cửa phòng bệnh.
Hướng Thu Vân thấy động tác của anh ta vô thức kêu lên: "Chờ một chút!"
Tay Bùi Tân treo giữa không trung, sau đó anh ta thu tay về, vẻ mặt hoang mang và mất kiên nhẫn nhìn cô .
"Sức khỏe ông cụ Hạ không tốt cho lắm, anh cứ gõ cửa đi vào như vậy có thể sẽ vào đúng lúc ông cụ đang khó chịu trong người. Lòng bàn tay của Hướng Thu Vân đổ đầy mồ hôi, cô xoa tay lên váy nhưng vừa lau khô lòng bàn tay lại tiết ra một lớp mồ hôi khác.
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với ông cụ Hạ.
Nếu lời nói dối của cô bị vạch trần thì rất có thể cô sẽ phải đối mặt với lửa giận của ông cụ Hạ và Bùi Tân!
Bùi Tân xách túi thực phẩm dinh dưỡng phẩm nghiêng người dựa lên tường, đôi mắt híp lại nhìn Hưởng Thu Vân, chậm rãi nói: "Có phải cô Hướng có chuyện gì gạt tôi không đấy?"
Cả người Hướng Thu Vân nổi da gà, hàng mi dày và cong như cánh bướm cũng run rẩy vài cái.
Nếu còn ngăn cản Bùi Tân gõ cửa, nhất định anh ta sẽ sinh nghi. Nhưng không ngăn cản anh ta mà cử vào gặp ông cụ Hạ cùng anh ta thì lời nói dối của cô sẽ nhanh chóng bị vạch trần...
Trước có sói sau có hổ, cô hơi nhíu mày, đang cố nói thêm gì thì đã nghe thấy tiếng mở cửa cạch cạch.
Chú ba và bác cả nhà họ Hạ bước ra, hai anh em họ lườm Hướng Thu Vân một cái rồi đồng thời chuyển ánh mắt lên người Bùi Tân.
Bác cả nhà họ cười cười giống như một vị trưởng bối hiền từ: "Thằng nhóc nhà họ Bùi này, sao cậu lại tới bệnh viện?".
Ông ta liếc mắt nhìn đống thực phẩm dinh dưỡng trong tay Bùi Tân: "Tới thăm ông Hạ đấy à?"
Không đợi Bùi Tân nói thêm gì chú ba nhà họ Hạ đã giở giọng quái gở nói: "Chứ không phải nghe nói ông cụ nhà chúng ta sinh bệnh nên ông nội của cậu mới bảo cậu đến bệnh viện thăm dò tin xấu đấy chứ?"
Nghe hai người nói như vậy Hướng Thu Vân thở phào nhẹ nhõm. Có bọn họ ở đây có lẽ Bùi Tân sẽ không gặp được ông cụ Hạ! Cứ coi như bọn họ không ngăn được Bùi Tân thì ít nhất cô có thể tranh thủ chút thời gian, cô phải suy nghĩ xem lát nữa phải đối phó với ông cụ Hạ thế nào.