Mộng Hàm mang cho anh ta một bộ vest và đôi giày da mới, còn tìm cho anh một phòng bệnh trống để anh thay quần áo nhưng anh vẫn đứng im tại chỗ như thể không nghe thấy.
Cô ta thở dài đặt túi đựng quần áo xuống ghế rồi ngồi xuống, dùng tay chống cằm trầm ngâm.
Chu Hồng đứng đến nỗi hai chân đau nhức, cúi người xuống nhẹ nhàng xoa xoa bắp chân mỏi nhừ rồi ngồi xuống ghế. Có lẽ do cô ấy quá căng thẳng nên chỉ đặt mông ngồi im một chỗ.
“Cô cảm thấy tổng giám đốc Hạ đối xử với Hướng Thu Vân thế nào?”
Mộng Hàm nhìn theo bóng lưng của Hạ Vũ Hào, cất giọng lười biếng hỏi Chu Hồng.
Dây thần kinh của Chu Hồng căng lên, đột nhiên Mộng Hàm hỏi một câu như vậy khiến cô ấy sợ tới mức nhảy dựng lên.
Bây giờ cô ấy thật sự không còn tâm trí nào để nghĩ tới những lời đàm tiểu về mối quan hệ giữa Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào nhưng bị bà chủ hỏi vậy, cô ấy phải giữ vững tinh thần để trả lời: “Tôi... tôi không tiếp xúc nhiều với tổng giám đốc Hạ, nên tôi không biết rõ chuyện của anh ấy."
Cô ấy nói rất nhỏ, dù vậy cô ấy cũng vẫn sợ Hạ Vũ Hào sẽ nghe thấy nên lén nhìn anh vài lần.
“Nếu không thích thì sao có thể biến thành bộ dạng này chứ?”
Đôi mắt của Mộng Hàm rưng rưng, cô ta đang hỏi Chu Hồng nhưng lại giống đang tự nói với chính mình vậy.
Chu Hồng cũng là phụ nữ, khi bắt gặp ánh mắt đa tình của Mộng Hàm, cô ấy mở miệng nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ nhìn sang Hạ Vũ Hào, sau đó cũng nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu giống anh.
Hạ Vũ Hào thường cảm thấy thời gian trôi nhanh, tham gia một, hai cuộc họp rồi xử lý hàng tá tài liệu, một ngày trôi qua lúc nào không biết.
Nhưng bây giờ từng giây từng phút đều khiến anh cảm thấy bản thân đang bị giày vò, trong lòng như bị đao chém lửa đốt, vô cùng khó chịu. “Hào Hào, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Ba giờ năm mươi tám phút sáng, Triệu Phương Loan đi cùng người giúp việc tới trước cửa phòng cấp cứu.
Sau khi hỏi thăm mọi người, bà ấy phát hiện ra Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân đều đang ở bệnh viện nhưng bà không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi Chu Hồng nhìn thấy bà ấy mặc quần áo của thương hiệu lớn, cho dù không trang điểm tỉ mỉ hay chú ý cách ăn mặc như trước thì cả người vẫn toát ra khí chất sang trọng, cô ấy bất giác đứng dậy, lúng túng đứng ở bên cạnh ghế.
"Cô ấy bị phù phổi và tái phát bệnh ở chân, đang được cấp cứu bên trong. Hạ Vũ Hào đã không cử động hồi lâu, chân cũng đã tê dại, anh muốn bước tới chỗ Triệu Phương Loan nhưng bước chân anh lại loạng choạng, phải bám chặt vào tường mới đứng vững được. "!”
Đồng tử Triệu Phương Loan hơi co lại, mỗi hé mở.
Qua nửa phút sau, bà ấy mới tỉnh táo lại, nhìn Hạ Vũ Hào hoài nghi: "Hào Hào, con... con lại làm gì Hướng Thu Vân rồi?"