Hướng Thu Vân không quan tâm đến ánh mắt những người đó, chỉ tìm một vị trí khuất, sau đó thả cánh tay Hạ Vũ Hào ra, ngồi xuống.
Lúc này Giang Hân Yên không có mặt, cô cũng không cần phải sắp vai đôi tình nhân quấn quýt với Hạ Vũ Hào.
“Qua cầu rút ván?” Hạ Vũ Hào cầm lấy hai ly champagne từ trên khay của nhân viên phục vụ, đặt một ly đến trước mặt cô.
Hướng Thu Vân mím môi, vừa muốn nói gì đó, di động đã rung lên.
Cô lấy di động ra, nhìn thấy tên hiển thị trên đó, vốn muốn cúp điện thoại. Nhưng nghĩ đến tối nay ông cụ Hạ sẽ sắp xếp người đón cô, cô do dự một chút.
“Sao lại không nghe?” Ánh mắt Hạ Vũ Hào dừng trên di động cô, hỏi.
Hướng Thu Vân không thể nghe cuộc điện thoại này trước mặt anh, lập tức cúp máy: “Nhân viên sale mà thôi.”
Hạ Vũ Hào yên lặng nhìn cô trong chốc lát, trong mắt thâm sâu đầy ẩn ý.
“Có chuyện gì vậy?” Hướng Thu Vân sợ bị anh phát hiện manh mối, cô cầm ly champagne lên nhấp một ngụm, mới phát hiện không biết từ khi nào mà lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Hạ Vũ Hào gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, không hề để ý nói: “Không có gì, chỉ là cho rằng cô sẽ không trả lời” .
Trong lòng Hướng Thu Vân thầm vang lên thình thịch, không biết anh có nghi ngờ hay không.
“Anh cô gọi đến?” Hạ Vũ Hào hỏi.
Nghe vậy, Hướng Thu Vân mới thẩm thở ra: "...Ừ”
Lúc này, có mấy người tới cùng bắt chuyện với Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào hơi liếc nhìn di động của Hương Thu Vân, sau đó cười với những người kia, rồi theo chân bọn họ đi sang chỗ khác nói chuyện.
Nơi bọn họ đứng nói chuyện không tính quá xa, nhưng cũng không đủ gần để nghe được nội dung nói chuyện. Hướng Thu Vân nghiêm túc nghe một lúc, khi chắc chắn rằng bọn họ không nghe được gì, mới lấy di động ra gọi vào dãy số xa la kia.
Bên kia báo bận mấy lần, nhưng vẫn không chuyển được.
Hướng Thu Vân nhìn Hạ Vũ Hào đứng cách đó đang bị đám người bao quanh trò chuyện vui vẻ, rồi nghe thấy trong di động lại truyền đến "Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận”, trong lòng thấp thỏm không yên.
Chẳng lẽ cuộc điện thoại vừa rồi là ông cụ Hạ gọi đến, bị cô từ chối mà giận dõi?
Hướng Thu Vân nhíu mày, qua hai phút sau, cô lại gọi một lần nữa cho số điện thoại ở đầu bên kia. Sau khi vang lên hai tiếng, bên kia mới nhấc máy.
Hướng Thu Vân: “Ngài.”
Cô mới vừa mở miệng, đã bị giọng nữ vừa ngọt ngào vừa nhiệt tình ngắt lời: “Chào cô, tôi gọi đến từ khu nhà Hối Thông, bên chỗ chúng tôi vừa xây xong một khu nhà mới, địa lý vị trí thuận lợi, nhã nhặn tinh xảo...”