Trái tim đã chết từ lâu của cô đột nhiên đập bang bang liên hồi, cứ như là có người đang cầm chày gỗ mạnh mẽ gõ vào. Cô đưa tay chạm vào vị trí của trái tim mình, cau mày, cố nén sự kỳ lạ khác thường ở trong lòng mình xuống.
Phim có vẻ rất hay, trong phòng không phải tiếng cười ầm lên vui vẻ chính là tiếng la hét chói tai, ở những đoạn cao trào còn có một số người bật khóc.
Giống như bọn họ, Hướng Thu Vân cũng mang mắt kính nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trong rạp chiếu phim, mỗi một nhân vật mỗi một cảnh quay cô đều xem rất rõ ràng. Nhưng những thứ này chỉ lướt qua trước mắt cô chứ không hề lưu lại được bất kỳ cái gì vào trong tâm trí. Cho đến khi kết thúc bộ phim cô hoàn toàn không nhớ nổi nội dung phim rốt cuộc đang nói về cái gì.
Khi bài hát kết thúc vang lên, hầu như tất cả mọi người trong hội trường đều không nhúc nhích, họ ngồi im tại chỗ chờ xem những quả trứng phục sinh. Hướng Thu Vân lại nhanh chóng đứng lên, lôi kéo tay Hạ Vũ Hào thúc giục: "Đi thôi”.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào rơi vào cánh tay đang ôm chặt lấy mình, khóe miệng nhếch lên gần như vô hình phát ra một tiếng ừ rất khẽ.
Tay của Hương Thu Vân lúc này lại giống như đang động vào một cái bàn ủi nóng bỏng. Cô đột nhiên buông anh ra, nặng nề rời khỏi phòng chiếu phim. Chờ tới khi ra đến hành lang, cô chần chờ một chút mới hỏi: “Anh có bằng chứng chứng minh tôi vô tội không?”
Hai năm.
Trong hai năm qua, sự việc về vụ tai nạn xe liên tục ép xuống người cô làm cho cô không thể ngẩng đầu lên được.
Cô quay lại nhìn anh, hơi thở gấp gáp hơn so bình thường, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô.
Hai năm qua cô không ngừng tự nói với chính mình, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác... Cô cho rằng mình thật sự sẽ không để bụng, nhưng giờ khắc này cô mới biết được thì ra cô vẫn là để ý, thực sự rất để ý!
“Ừ” Hạ Vũ Hào nhìn bộ dáng của cô như muốn nghe được đáp án rồi lại không dám đối diện với câu trả lời của anh, trái tim như bị thứ gì đó đâm vào đau nhói.
Tảng đá trong cổ họng Hướng Thu Vân cuối cùng cũng rơi xuống, cô dựa vào bức tường bên cạnh, lúc này mới nhận ra rằng tay và chân của mình đã trở nên mềm nhũn.
Thực sự có bằng chứng để chứng minh là cô vô tội sao, quá tốt rồi!
“... Cảm ơn” Hướng Thu Vân rối rắm một chút rồi mới nói với Hạ Vũ Hào.
Hiện tại đã 12 giờ rưỡi, vừa vặn là lúc ăn cơm trưa, cả hai người tiến vào một nhà hàng tôm hùm chua cay.
Sau khi Hướng Thu Vân tìm được vị trí và ngồi xuống, lại nghe thấy phía sau có người không ngừng nghị luận về cô cùng Hạ Vũ Hào.