Ngay lúc cô ta nói xong chữ cuối cùng trong câu, Hướng Quân đã ném cô ta xuống đất, dùng chân đạp lên bụng cô ta:
"Là phụ nữ thì sao? Ông mày muốn đánh người thì chưa bao giờ để ý đó là đàn ông hay đàn bà!"
Mấy câu anh ta nói khiến đám con gái ở đó im thin thít.
An Thi Kiều bị Hướng Quân dọa cho suýt tè ra quần, Hướng Quân hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống sàn nhà sốt ruột nói với quầy lễ tân:
"Nhân viên của các người tên là Lâm Tuyết Nghi và quản lý Chu gì đấy đúng không, người đâu rồi? Bảo bọn họ cút ra đây cho ông!"
Nhân lúc Hướng Quân không chú ý, An Thi Kiều chật vật đứng lên rồi lần vào đám đông. cô ta lại cứng miệng nói nhưng lần này giọng nói của cô ta nhỏ hơn khi nãy rất nhiều:
"Thật sự cho rằng đây là địa bàn của nhà họ Hướng sao? Đợi lát nữa tổng giám đốc Hạ đến dạy dỗ anh đi!" “Cô An, nói sau lưng làm sao người ta biết được, cô đi ra đứng trước mặt Hướng Quân mà nói.”
Có mấy người đứng bên cạnh cười nhạo cô ta. An Thi Kiều lẩm bẩm vài câu, nói nhỏ đến mức người khác không thể nghe thấy, sau đó bước lên lầu trên.
Quầy lễ tân của Club Mộng Hương đã chật cứng, người tới xem náo nhiệt đều không để Hướng Quân vào mắt.
Nhưng bọn họ không ngờ tới nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân lại đứng lên, lễ phép nói với Hướng Quân:
"Đã cho người đi gọi quản lý Chu và Lâm Tuyết Nghi tới rồi ạ, mong cậu Hướng đợi một lát."
Nói xong cô ta chỉ vào chiếc bình lớn mà Hướng Quân định đá, nói: "Đây là chiếc bình thời nhà Thanh mới được chế tác ra. Anh đạp một cái là mất không dưới mười vạn, không đáng đâu ạ."
Lần này, Hướng Quân còn chưa kịp làm gì, Lâm Quỳnh Chi vốn được công nhận là cô gái hiền lành, tốt tính lại bước tới đá mạnh vào cái bình hoa:
"Đúng là ngứa mắt."
Đối với chuyện này, nói chung nó cũng chỉ là một bình hoa, nhân viên quầy lễ tân và những người tới xem náo nhiệt đều đang chờ Hạ Vũ Hào tới giải quyết.
Hướng Quân lo Lâm Quỳnh Chi đạp sẽ bị đau chân, vội vàng kéo cô ấy ra phía sau: “Em không cần làm việc nặng nhọc thế này.”
Nói xong anh ta mất kiên nhẫn mở miệng hướng về phía quầy lễ tân mà mắng:
“Người đâu? Người đâu?"
“Sao cậu Hướng lại tức giận như vậy?”
Quản lý Chu tái mặt đi xuống lầu, chạy về phía Hướng Quân cười nói:
“Mau uống chén trà cho hạ hỏa”
Hướng Quân nhìn thẳng vào quản lý Chu bằng ánh mắt mỉa mai, châm chọc.
“Tiểu Phương đâu, mau bưng chén trà đến cho cậu Hướng!”
Quản lý Chu cảm nhận được ánh mắt anh nhìn chằm chằm sau lưng mình thấy hơi sợ nhưng trên mặt vẫn giữ vững nụ cười.
Người tên Tiểu Phương đáp lại một tiếng, vội đi bưng trà nhưng trước khi trà được bưng lên.
Bich!
Hướng Quân giơ chân đạp tên quản lý Chu ngã xuống đất, sau đó bước tới, ngồi xổm xuống túm tóc ông ta, hằn học nói:
"Sao mày dám để một người như Hướng Thu Vân đi quét dọn trên sân thượng?!"
Giám đốc Chu bị ngã bốn chân chống lên trời, cũng không biết kính đã rơi đâu mất, sờ soạng một lúc lâu mới chạm được vào nhưng kính đã bị dẫm nát, ông ta không đeo được nữa.
Ông ta nheo mắt nhìn Hướng Quân, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra:
"Là tôi bảo cô ấy làm, có chuyện gì vậy? Cô ấy vốn là nhân viên của club Mộng Hương. Với tư cách là quản lý, tôi giao cho cô ấy chút chuyện nên làm cũng hợp tình hợp lý mà."
“Mẹ kiếp!” Hướng Quân chửi rủa, đấm thẳng vào mặt ông ta.
Ngay lập tức bên má trái của quản lý Chu sưng vù lên, nhô cao đến tận trời xanh.
Ông ta lấy tay bụm mặt, rụt cổ lại, bởi vì bị thương nên không thể nói rõ ràng:
“Rốt cuộc là có chuyện gì nghiêm trọng, ít ra cậu Hướng cũng phải cho tôi cơ hội minh oan chứ."