Nghe thấy hai từ "Vũ Hào", cả người Chu Hồng đều nổi da gà. Không phải vì xưng hô thế này buồn nôn mà là vô cùng kinh dị.
Cô ấy thật sự tò mò giữa Hướng Thu Vân và tổng giám đốc Hạ đã xảy ra chuyện gì.
"... Hoá ra là Hướng Thu vẫn à."
Giang Hân Yên dừng lại một chút rồi mới cười nói:
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói cho anh Vũ Hào về tình hình chân cô thôi. Nếu như việc điều trị của bác sĩ Lục có hiệu quả tốt, tôi cũng muốn nhờ anh ta xem chân của tôi giúp tôi."
Hướng Thu Vân bên ngoài thì mỉm cười:
"Cô yên tâm, thái độ của Vũ Hào đối với cô khiến tôi muốn hiểu lầm cũng không được"
Dáng vẻ này của cô nhìn rất đáng sợ, Chu Ngọc quả thật giật nảy mình.
Một lúc sau bên đó mới lên tiếng, giọng nói rất nhẹ:
"Hướng Thu Vân, không bao lâu nữa tôi và anh Vũ Hào sẽ đính hôn. Cô như vậy... liệu có không được hay cho lắm không?"
"Không bao lâu nữa là bao lâu? Tôi không ở đó hai năm mà hai người không thể đính hôn. Bây giờ hai chúng tôi hoá giải hiểu lầm, thổ lộ tấm lòng với nhau, cô cảm thấy hai người có thể đính hôn không?"
Hướng Thu Vân mỉm cười lạnh lùng, nhìn Hạ Vũ Hào rồi cúp máy, ném về bên cạnh anh một lần nữa.
Cô quay người nhìn anh, tiến gần đến mặt anh giống như lúc trước anh ép cô và nói từng câu từng chữ:
"Anh đã hẹn đính hôn cùng với người phụ nữ khác rồi, như vậy là yêu tối sao?"
Ghê tởm!
Anh như vậy có gì khác với Giang Minh Thắng đỉnh hôn rồi mà vẫn còn muốn dây dưa với cô?
Cái gọi là "thật lòng" của đàn ông đúng là thứ không thể tin được nhất trên thế giới này.
"Em đang ghen sao?"
Hạ Vũ Hào nhìn thẳng vào cô, khoé môi nhếch lên đường cong hiếm thấy.
Hướng Thu Vân cười xòa, trong đôi mắt đều là sự hận thù và chán ghét:
"Anh đừng tự cảm thấy mình tốt đẹp.
Hai người họ đối chọi gay gắt khiến tay chân Chu Hồng mềm nhũn ra, kinh nghiệm sống hai mươi hai năm nói cho cô ấy biết hình như Hướng Thu Vân và tổng giám đốc Hạ có nút thắt yêu hận.
Cô ta càng ít dính líu vào càng tốt.
"À... Cái này, tôi... Tôi đi vệ sinh một chút."
Cô ấy đặt bát giữ nhiệt lên trên bàn, nói một câu với vẻ vừa lo lắng bất an vừa cẩn thận dè dặt.
Hai người họ vẫn giữ nguyên tư thế, hình như không ai nghe thấy lời nói của cô ấy.
Chu Hồng nuốt nước bọt, tay chân mềm nhũn dùng tốc độ nhanh nhất để đi ra ngoài. Sau đó cô ấy còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.