Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai nói nếu như cô làm đơn khởi tố thì cô ấy nhất định sẽ bị bắt giam vào tù?” Vẻ mặt Hạ Vũ Hào có chút kinh ngạc. 

“!” Những lời này giống như một đạo sấm rền, đánh cho đầu óc Giang Hân Yên một mảng trống rỗng, đáy lòng hiện lên một tia lo lắng bất an. 

Nhưng rất nhanh cô ta đã cố đè ép sự bất an ấy xuống: "Giết người không thành, Hướng Thu Vân nhất định sẽ bị ngồi tù. Cá nhân em cho rằng một chân không là gì so với phần đời còn lại của một người" 

“Vậy nếu tiền đề của việc khởi kiện là giết người không thành này vốn dĩ không hề tồn tại thì sao?” Hạ Vũ Hào nhìn cô ta, ánh mắt hơi lạnh đi. 

Giang Hân Yên yên lặng nhìn anh, cũng không phân biệt được là anh thật sự có chứng cứ hay chỉ là đang nói dối cô ta, cô ta cố hồi tưởng lại vụ tai nạn xe hai năm về trước rồi cảm thấy vụ tai nạn lần đó không để lại một chút sơ hở nào, chắc hẳn bây giờ anh chỉ là đang hù dọa để lừa gạt mình thôi 

Vì thế cô ta khẽ thở dài một hơi, giữa hai hàng lông mày có thêm vài phần chua xót: "Không phải vì Hướng Thu Vân nói vụ tai nạn xe năm đó không phải do cô ta làm ra nên anh Vũ Hào liền tin tưởng lời cô ta nói chứ? Bản ghi âm vụ tai nạn xe hơi năm đó vẫn còn trong tay em, chứng cứ vô cùng xác thực, đây chính là chuyện chắc như định đóng cột rồi, không thể chỉ nói miệng không là được đâu." 

Câu sau giống như cô ta đang cố tình ám chỉ một điều gì đó. 

“Tin hay không tin thì hai năm trước không phải cô đã biết rồi sao?” Hạ Vũ Hào lạnh nhạt nhìn cô ta. 

Giang Hân Yên cũng yên lặng nhìn anh trong chốc lát, sau đó lắc đầu cười khổ nói: “Nếu anh Vũ Hào không quan tâm đến việc Hướng Thu Vân phải vào tù ở, vậy thì em sẽ không nói thêm những lời vô nghĩa nữa.” 

Hạ Vũ Hào im lặng không tiếp lời cô ta nói. 

Giang Hân Yên lại vẫn chưa muốn chấm dứt câu chuyện của mình: “Vốn dĩ em luôn coi Hướng Thu Vân như bạn thân của mình, không muốn vì chuyện này mà khởi kiện cô ta, nhưng những chuyện cô ta đã làm.” Hốc mắt Giang Hân Yên ửng đỏ, sau đó xoa xoa khóe mắt nói tiếp: “Xin lỗi anh Vũ Hào, em thật sự nhịn không nổi nữa.” 

Hạ Vũ Hào cười cười: "Vừa hay tôi cũng không muốn nhịn chuyện này nữa.” 

Giang Hân Yên hơi ngẩn ra một chút: "Anh Vũ Hào nói những lời này là có ý tứ gì?" 

“Ý đúng như nghĩa đen của nó” Hạ Vũ Hào xoay người đi về phía biệt thực, vừa đi vừa nói: “Lúc nào đi nhớ phải cẩn thận một chút. Đừng để mình bị ngã, sẽ bị thương ở chân đấy” 

Giang Hân Yên nhìn theo bóng lưng của anh, dưới mắt hiện lên một tia sáng nhu hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng ôn nhu hơn bình thường một ít: "Cảm ơn anh Vũ Hào đã quan tâm, bản thân em sẽ chú ý nhiều hơn nữa”. 

“Cô hiểu lầm rồi” Hạ Vũ Hào dừng chân, quay người lại, một tay đút trong túi quần nhìn cô ta: "Toà án sẽ sớm có lệnh triệu tập, đến lúc đó tôi thật sự không muốn nghe thấy luật sư của cô và thẩm phán nói chân của cô bị thương nghiêm trọng thế này thế nọ mà thôi”. 

Nói xong anh cười cười với Giang Hân Yên rồi mở cửa đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang