Thấy thái độ này của cô, Vu Tuệ Doanh có chút bi thương, nhưng vẫn cố gắng cười, nói:
"Mẹ tới là muốn nói với con, ba con không sao, con không cần vì chuyện đó mà cảm thấy áp lực."
"Bà Hướng nói đùa rồi, cho dù chủ tịch Hướng có chuyện gì đi chăng nữa, trong lòng tôi cũng sẽ không có gì phải áp lực."
Dưới ánh đèn sáng trưng, vẻ mặt Hướng Thu Vân nhợt nhạt vô tình.
Vu Tuệ Doanh nhìn cô với vẻ không dám tin, lau lệ ở khóe mắt, nói: "Thu Vân, sao con lại thành ra thế này? Dù sao thì ông ấy cũng là ba con mà!"
Lâm Quỳnh Chi chỉ lo những câu này kích động đến
Hướng Thu Vân, vội vã giật giật áo bà, ra hiệu bà đừng nói nữa.
Nhưng Hướng Thu Vân chỉ lạnh lùng nhìn Vu Tuệ Doanh, vẻ mặt lạnh tanh chứ bị câu nói kia làm cho thay đổi.
Bởi vì không ôm ấp ảo tưởng đối với mẹ nữa, nên lúc này có nghe thấy những lời chỉ trích này cũng sẽ không khổ sở, chỉ là cảm thấy bị ai và trào phúng!
"Đủ rồi, tối rồi đừng có ầm ĩ mấy việc này nữa!"
Hướng Quân buồn bực bứt tóc:
"Mọi người không muốn ngủ, nhưng con với Thu Vân vẫn muốn ngủ!"
Anh ta không thấy mẹ của anh ta càng ngày càng khóc ác liệt hơn, quay sang nhìn Hướng Thu Vân, giữa lông mày đều là sự uể oải và bất đắc dĩ: "Ngày mai anh sẽ chuyển sang phòng khác, em không muốn gặp người khác thì cứ khóa cửa vào là được, đỡ cho cả ngày cứ ra ra vào vào một đống người, muốn ngủ một giấc cũng không xong!”
"Vâng.
Hướng Thu Vân nhàn nhạt đáp một tiếng, không nhìn Vu Tuệ Doanh thần sắc phức tạp khóc đến mức mất kiềm chế nữa, mặt không đổi sắc nằm xuống giường.
Lâm Quỳnh Chi đưa khăn giấy cho mẹ chồng, nhỏ nhẹ nói: "Mẹ, Thu Vân và Hướng Quân đều là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi, chúng ta về trước đi, có chuyện gì thì để mai hẵng nói."
Cô ấy khuyên can đủ đường, đưa Vu Tuệ Doanh rời đi.
Ngày hôm sau, Hướng Quân đeo hai cái quầng thâm to bự, ngay sáng sớm đã đổi phòng bệnh dưới sự giúp đỡ của Lâm Quỳnh Chi và mấy y tá.
Hương Thu Vân không muốn bị ba mẹ và đám người Giang Minh Thắng, Giang Hân Yên làm phiền, ngoại trừ Chu Hồng và chị dâu ra thì những người khác đều bị khóa cửa không cho vào, trải qua được mấy ngày thanh tịnh.
"Cô Hướng, phiền cô mở cửa ra. Sáng sớm ngày tám, bác sĩ đến tiến hành kiểm tra như thường lệ.
Hướng Thu Vân dậy mở cửa, không ngờ ở bên ngoài, ngoài bác sĩ thường xuyên đến khám, còn có Lục Thanh Sơn và thím Lưu. "Thím Lưu?"
Thím Lưu đến, Hướng Thu Vân hơi kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ là biết ngay Lục Thanh Sơn báo cho thím lưu biết chuyện cô ở bệnh viện.