Nghe đến đây, bàn chân đang nâng lên của Giang Minh Thắng lại thu trở về, nhìn sự chán ghét cùng hận thù trong mắt Hướng Thu Vân, trái tim anh ta có chút đau đớn, có chút khổ sở, lại có chút tức giận, kèm theo một chút áy náy cùng không cam lòng, không bỏ xuống được.
Đau đớn và giãy dụa thoáng qua trong mắt, anh ta do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn Hướng Thu Vân kéo cánh tay Lục Thanh Sơn rời đi.
Thời điểm đi vào trong khoa nội trú, Lục Thanh Sơn chủ động buông cánh tay ra, lùi sang một bên, cách Hướng Thu Vân một khoảng cách thích hợp, nói lời xin lỗi: "Bác gái tôi toàn gọi cô là Thu Vân, cho nên tôi cũng không biết cố họ gì, mới vừa rồi tôi mạo muội kêu cô là Thu Vân, mong cô đừng tức giận".
“Tôi họ Hướng, tên là Hướng Thu Vân, anh gọi là Thu Vân cũng được” Hướng Thu Vân liếc nhìn bảng tên trên áo của anh ta hỏi: "Anh có phải là cháu trai đi du học bên Mỹ của thím Lưu không?"
Lục Thanh Sơn mỉm cười, trong mắt anh dường như có tinh quang lóe sáng." Ừ, hôm qua tôi mới từ Mỹ trở về. Chính thức giới thiệu về mình một chút Tên tôi là Lục Thanh Sơn, là Lý Trạch Ngôn, và cũng là Sầm Văn Bản."
Lý Trạch Ngôn là một trong những anh hùng của trò chơi di động "Love and the producer", là tổng giám đốc Hoa Duệ, một người trẻ tuổi đầy tài năng. Sầm Văn Bản lại là tể tướng kiêm nhà văn nổi tiếng của triều đại nhà Đường.
"Ý anh Lục muốn nói là mình có tài năng cùng vẻ ngoài đẹp trai của Lý Trạch Ngôn và Sầm Văn Bản chứ gì?” Hướng Thu Vân nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lúm đồng tiền trên má Lục Thanh Sơn càng sâu hơn, nụ cười vui vẻ thật mê người: "A, lại bị cô phát hiện rồi."
“Cảm ơn vì chuyện vừa rồi” Hướng Thu Vân thu lại nụ cười, nói khẽ.
Lục Thanh Sơn cởi áo ngoài khoác lên tay mình: "Tiện tay mà thôi, đừng khách sáo như vậy."
Anh hơi dừng lại, sau đó trầm giọng một chút nói: "Mạo muội hỏi thăm một cầu, mong cô không cảm thấy phiền: Nghe bác gái của tôi nói cô có chút vấn đề về chân phải?"
“Có một chút” Hướng Thu Vân chân phải khẽ rụt lại, thản nhiên nói: “Nếu không nhìn kỹ, sẽ không thấy được tôi là người có tật ở chân nhưng nếu để ý một chút... sẽ thấy rất rõ ràng”
Lục Thanh Sơn mơ hồ liếc nhìn chân cô cảm khái: "Muốn luyện tập đi đứng giống như
người bình thường, cô Hướng cũng phải chịu không ít khổ cực rồi?".
“Không sao, vẫn còn khá tốt. Bàn chân phải của Hương Thu Vân lại co lại, cau mày đáp qua loa cho xong chuyện.
“Tôi biết là mới lần đầu tiên gặp mặt, tôi nói vậy có vẻ hơi nhiều chuyện” Lục Thanh Sơn cong cong khoé môi chân thành nói: “Nhưng tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này, hơn nữa bác gái cả của tôi nói rằng cô đang học khiêu vũ, một mực hy vọng tôi có thể giúp cô nhanh chóng hồi phục."
Hướng Thu Vân lặng yên lấy điện thoại di động ra xem thời gian, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta nói: "Cám ơn ý tốt của anh Lục nhưng không cần đâu. Còn có người đang đợi. Tôi xin phép đi trước."
Vừa dứt lời, đã thấy Lâm Quỳnh Chi vẻ mặt lo lắng chạy nhanh xuống: "Thu Vân, em không sao chứ ..."
Cô chạy lại gần, chỉ thấy bên cạnh Hướng Thu Vân có một người đàn ông lạ mặt đang đứng, nên ngừng lại hỏi: "Vị này là?"
“Xin chào, tôi là Lục Thanh Sơn, cháu trai của thím Lưu. Tôi là bác sĩ chuyên điều trị các bệnh về chân” Trước khi Hướng Thu Vân kịp trả lời Lục Thanh Sơn đã chủ động giới thiệu bản thân mình.
Nghe thấy hai chữ "chuyên điều trị các bệnh về chân" ánh mắt Lâm Quỳnh Chi sáng lên, giọng nói của cô có chút kích động hơn so với ngày thường: "Cậu là bác sĩ khám bệnh ở chân sao? Vậy cậu có thể giúp tôi kiểm tra được không? Hai năm trước cô ấy bị người ta đánh gãy chân nhưng thời gian trước đây có một vị bác sĩ đã nói rằng chân của cô ấy vẫn còn có thể chữa khỏi!"