Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đến đây sắc mặt của những người ngồi trong đại sảnh lại càng khó coi hơn nhưng nhà họ Lâm gia giáo nghiêm khắc, bọn họ thân là hậu bối nên bây giờ cũng không dám nói mấy lời không hay với ông lão. 

Khuôn mặt anh tuấn của Giang Minh Thắng vì tức giận mà lúc trắng lúc xanh: "Người phụ nữ tên Lâm Tuyết Nghi kia là loại đàn bà lăng nhăng, bây giờ tất cả mọi người đều biết rõ cô ta." 

Anh ta cảm thấy rất khó để mở miệng: "Mang thai con của ông ngoại, ông có biết người ta đang bàn tán những gì về nhà họ Lâm và nhà họ Giang không?" 

"Cô ấy vào chỗ phong lưu làm việc cũng là do bị người trong nhà dồn ép, sinh hoạt túng thiếu mà thôi, không trách được cô ấy" ông Lâm nhíu mày: "Về phần người khác nói thế nào, chúng ta không xen vào cũng không cần quan tâm tới." 

Giang Minh Thắng ngẩng phắt lên, sắc mặt đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, đôi môi không ngừng run rẩy: "Từ nhỏ đến lớn cháu luôn kính trọng ông, đi đâu cũng lấy ông làm gương, không ngờ ông ngoại lại làm ra chuyện trơ trẽn, trái với luân thường đạo lý như vậy, ông không tự thấy mất mặt lại còn nói mấy lời ngụy biện hàng đánh lừa mọi người!" 

Sắc mặt ông Lâm thay đổi, ông ta cầm chén trà lên ném thẳng vào người Giang Minh Thắng. 

Chén trà nện vào trán Giang Minh Thắng, nước trà nóng bỏng chảy xuống khuôn mặt của anh ta, sau đó chén trà rơi xuống đất phát ra tiếng “lộp bộp”, vỡ tan tành thành nhiều mảnh. 

ông Lâm đứng dậy, tái mặt nhìn Giang Minh Thắng bằng ánh mắt tức giận: "A Thắng, ông chạy cháu lễ nghi gia giáo từ nhỏ, giờ cháu dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với trưởng bối hay sao?" 

"A Thắng!" Mẹ Giang không nhịn được, bà ta chạy đến trước mặt Giang Minh Thắng, thấy trán anh ta bị chảy máu thì vô cùng đau lòng: "Chảy máu mất rồi, đau lắm phải không?" 

Giang Minh Thắng mím môi thật chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người ông Lâm. 

"Ông ngoại, anh trai cháu cũng bởi lo lắng quá nên mới không kiểm soát được lời nói." Giang Hân Yên ngồi xe lăn đi tới, dịu dàng nói: "Ông đừng so đo với anh cháu." 

Nói xong cô ta nhìn sang Giang Minh Thắng: "Anh, anh mau xin lỗi ông ngoại đi, anh xem anh đã khiến ông ngoại tức giận quá rồi." 

"Mấy lời anh nói đều là lời thật lòng." Giang Minh Thắng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào người ông Lâm:

"Một ông già hơn bảy mươi tuổi tằng tịu với một con đàn bà mới có hai mươi tuổi, còn làm cho người ta mang thai, khiến biết bao người trong nhà phải lo lắng mà còn không biết hối cải, già mà không nên thân!" 

Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của ông Lâm, gằn từng chữ: "Đúng vậy, đồ lão già, háo, sắc!" 

ông Lâm luôn được người nhà và những người ngoài tôn trọng, hôm nay nghe thấy Giang Minh Thắng nói mấy lời này, lửa giận lập tức dâng lên: "Mày cút ngay cho tao, từ nay về sau coi như tao không 

có đứa cháu ngoại hỗn hào, phản nghịch như mày!" 

"Ba ơi, A Thắng vẫn là một đứa trẻ, sao người lại tính toán chi li với nó như thế?!" Mẹ Giang quay người nhìn ông Lâm, giận dữ hét lên. 

Bà ta quay người cầm tay Giang Minh Thắng muốn an ủi vài câu nhưng lại bị anh ta gạt ra. 

Giang Minh Thắng hừ lạnh một tiếng, con ngươi màu hổ phách hừng hực lửa giận: "Được thôi, tôi cũng không muốn có người ông không biết xấu hổ như vậy, quá mất mặt!". 

Anh nói xong thì đưa tay lên lau máu trên đầu một cái, sau đó sải bước rời đi. 

Trong phòng khách, mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía ông Lâm, khuyên nhủ: 

"Ba ơi, ba đầu cần vì một người phụ nữ lẳng lơ mà từ mặt cháu ngoại A Thắng chứ?" 

"Ba cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, cái cô tên Lâm Tuyết Nghi ở bên cạnh ba thật sự có ý tốt sao? Hơn nữa đứa trẻ trong bụng của cô ta, nói không chừng đứa bé đó còn chẳng phải của ba!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK