Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Miệng lưỡi trơn tru!" Bây giờ mẹ Giang càng nhìn con rể tương lại càng không hài lòng: "Hôm nay có toàn thể mọi người ở đây, tự cháu nói đi. Có phải trong lòng cháu còn nhớ thương con hồ ly tinh Hướng Thu Vân đó không? Nếu như đúng thì 

dì tuyệt đối sẽ không để Hân Yên gả cho cháu!" 

 

Đám người đứng ở một bên lén lút đánh giá lúc này hoàn toàn trắng trợn nhìn chằm chằm về phía mấy người Hạ Vũ Hào. 

Hạ Vũ Hào mỉm cười, thản nhiên liếc nhìn mẹ Giang một cái: “Dì cảm thấy tôi làm trễ nải chuyện kết hôn của Hân Yên đấy à?”. 

“Đương nhiên!” Mẹ Giang một tay chống nạnh, hơi nghênh mặt lên, không hề do dự: “Nếu không phải Hân Yên thích cháu thì dì đã sớm bố trí nhà khác, gả nó đi từ lâu rồi!” 

Những người đứng vây xem đều cảm thấy buồn cười, trong lòng thầm than không hiểu sao dòng dõi Nho học như nhà họ Lâm lại nuôi ra đứa con gái nói chuyện không có đầu óc như bà ta? 

“Nếu đã là tôi làm trễ nải Hân Yên thì tôi phải xin lỗi rồi” Hạ Vũ Hào hơi khom lưng xuống: “Dì cũng đừng làm Hân Yên thiệt thòi, nên sắp xếp đám nào cho cô ấy thì cứ sắp xếp đi, tôi chắc chắn không ngăn cản”. 

Mẹ Giang không ngờ anh sẽ nói như vậy nên ngẩn người. Sau đó giơ ngón tay chỉ vào anh thật lâu, tức đỏ cả mặt lại không nói nên lời. 

“Mẹ, mẹ ở đây làm gì?” Giang Hân Yên chuyển xe lăn đến bên cạnh bà ta, khoé mắt vẫn còn đỏ hoe, sự dịu dàng cố hữu xen lẫn chút vẻ đẹp yếu mềm. 

Giang Minh Thắng cau chặt mày đứng sau xe lăn, đáy mắt cuồn cuộn lửa giận. Anh ta phẫn nộ trừng Hạ Vũ Hào một cái, hai tay siết chặt thành nắm đấm nhưng không nói gì. 

“Mẹ đang đòi công bằng cho con” Mẹ Giang liên miệng kể ra Hạ Vũ Hào sai chỗ nào, cuối cùng tái mặt nói: “Cậu ta chướng mắt con, nhà chúng ta vẫn là đừng gả qua. Đi thôi, giờ mẹ về lập tức xem xét chuyện kết hôn cho con, phải để cho cậu ta hối hận!” 

Bà ta đẩy Giang Minh Thắng sang một bên, đẩy xe lăn muốn rời đi. 

Giang Hân Yên giữ chặt bánh xe, vừa lúc ngang sức với mẹ Giang nên xe lăn không chuyển động. Cô ta thở dài, nhíu mày bất lực: “Mẹ, mẹ đừng làm ầm ĩ nữa” 

“Làm ầm ĩ? Con nói mẹ làm ầmĩà?” Mẹ Giang buông xe lăn ra, chìa ngón tay vào chính mình, vừa uất ức vừa tức giận: “Mẹ làm như vậy rốt cuộc là vì ai chứ?” 

Giang Hân Yên xấu hổ, khẽ giải thích: “Mẹ, mẹ đừng tức giận. Con chỉ cảm thấy bữa tiệc sinh nhật lần này là bác gái tổ chức cho Hướng Thu Vân, mẹ không nên trách anh Vũ Hào” 

Hạ Vũ Hào đứng một bên, cụp mắt nhìn ly rượu trong tay. Cứ như những chuyện này không hề liên quan đến mình. 

“Con còn chưa gả cho người ta đầu đã bênh chằm chặp thế rồi” Mẹ Giang tức phát điện, giọng nói cũng bén nhọn đến mức gần như the thé. 

Bà ta quay đầu nhìn Giang Minh Thắng, nắm chặt cánh tay của anh ta rồi chỉ vào Giang Hân Yên, tức giận lại ấm ức nói: “Minh Thắng, con đến phân xử đi. Mẹ làm bao nhiêu chuyện như vậy có phải là muốn tốt cho con bé không?” 

“Mẹ, mẹ bớt nói một hai câu đi” Giang Minh Thắng liếc mắt nhìn xung quanh, vừa ngượng vừa giận, hạ thật nhỏ giọng nói: “Mẹ quên mình ăn nói lung tung trước 

mặt chú Hướng chọc ra bao nhiêu chuyện rồi à? Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân làm thật sự ...” 

Mẹ Giang đẩy anh ta ra, gắt giọng cắt ngang lời nói của anh ta: “Được đấy, anh em chúng mày trưởng thành rồi, cánh cứng rồi nên không nghe lời mẹ nữa có đúng không? Mẹ đi, mẹ đi được chưa?” 

Nói rồi bà ta không nhìn hai anh em họ nữa, nổi giận đùng đùng rời đi trong ánh mắt của đám người xem náo nhiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK