Hướng Thu Vân cau mày, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Hạ Vũ Hào hỏi xem tình hình bên trong thế nào, liền nghe thấy tiếng một người nói chuyện: “Cô Hướng nếu đã trở lại rồi thì vào đi, ông cụ ở bên trong đã chờ cô được một lúc rồi.”
"... Được” Giọng bên kia có phần hơi quen thuộc, Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện đối phương chính là Nam Ca, người ngày hôm qua đã bị cô dùng khuyên tai đâm trúng huyệt thái dương.
Cô đi theo phía sau Nam Ca bước vào căn biệt thự, thấy phòng khách có chút bừa bộn, trên mặt đất có mấy chiếc cốc bị đánh vỡ, còn có cả vết máu nhỏ vương vãi khắp nơi.
Hạ Vũ Hào lúc này đang quỳ trên mặt đất, quay lưng về phía cô, cũng không biết anh đã quỳ bao lâu rồi, mà lúc này sắc mặt ông cụ Hạ tối sầm lại ngồi ở trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Ngay lập tức trong lòng bàn tay của Hương Thu Vân đổ ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Mày tiếp tục quỳ đẩy cho tao. Nếu tao chưa cho phép đứng dậy thì không được tự ý đứng lên, biết chưa!” Ông cụ Hạ đứng lên, cầm lấy khăn tay đưa lên trên
miệng ho khan vài tiếng, sau đó nhanh chóng cắt khăn tay đi, nhìn về phía Hướng Thu Vân quát lớn: “Còn bây giờ cô cùng tôi đi đến bệnh viện!”.
Đi đến bệnh viện làm cái gì? Kiểm tra xem cô có phải mang thai thật hay không à? Hay là kiểm tra tình trạng cụ thể của thai nhi?
Mồ hôi trong lòng bàn tay Hướng Thu Vân chảy xuống ngón tay, bất kể là trường hợp nào cô cũng không thể đi!
“Ông nội làm gì mà vội vàng như vậy?” Thanh âm Hạ Vũ Hào khàn khàn: "Hướng Thu Vân có phải mang thai hay không, hôm nay kiểm tra hay ngày mai kiểm tra thì kết quả đều giống nhau cả thôi.”
Ông cụ Hạ căm tức nhìn anh, quát: “Tao cho mày nói chuyện rồi à?”
Hướng Thu Vân nhìn thấy cảnh này, bàn tay đang nắm chặt ống quần, đem tất cả mồ hôi trên tay xoa hết lên quần áo rồi cau mày.
Vì là cháu gái nên cô cũng không được ông và nội ở dưới quê yêu quý bằng cháu trai nhưng họ cũng chưa bao giờ quát nạt mắng mỏ cô giống như một con chó thế này!