“Nghe nói cô vợ nhỏ của ông cụ Lâm còn nhỏ hơn Hân Yên một hai tuổi? Ôi chao, không nhìn ra ông cụ Lâm tuổi lớn thế mà răng còn tốt ghê!”
“Vậy sau hôn lễ hôm nay, cậu Lâm gọi cô Lâm Tuyết Nghi là gì? Bà ngoại? Gọi một người còn nhỏ hơn em gái mình vài tuổi là bà ngoại, có thể gọi được sao?”
“Ông Lâm không hổ văn nhân, phong cách làm việc không giống như người bình thường chúng ta! Bội phục bội phục!”
“Ông Lâm à, chuyện cười vợ tốt như thế, sao vẻ mặt ông lại khó coi như vậy chứ?”
“Bà Giang, tôi nói này, bà không vui nhưng vẫn nên chuẩn bị thuốc bổ thận cho ông cụ Lâm đi. Nếu như xảy ra chuyện gì liên quan đến sức khỏe, thì sẽ trở thành trò cười”
Mẹ Giang nghe vậy vẻ mặt càng lúc càng khó coi, đến cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, trợn trắng cả mặt, đi lên to tiếng nói bóng nói gió với khách mời: “Cậu nói chuyện cho sạch một chút, thật sự cho rằng tôi không biết chuyện nhà họ Chung các người sao?"
“Mẹ..”
Giang Hàn Yên đẩy xe lăn đến trước mặt bà ta, rồi hơi kéo bà ta, gọi một tiếng.
Nhưng mẹ Giang thật sự rất khó thở, bà ta thẳng thừng đẩy con gái ra, giọng nói càng cao hơn: “Cậu cũng chỉ là một đứa con riêng của nhà họ Chung mà thôi, có gì đắc ý?”
Giang Hàn Yên nhíu mày rất nhẹ, cô hơi xoa nhẹ chân mày, đáy mắt lướt qua một chút mệt mỏi và chán ghét.
Chung Thiệu Vân nghe vậy, trên mặt hiện lên mấy phần khó xử, trong mắt hiện lên tia hung ác và nham hiểm: “Ông già bảy tám chục tuổi còn thông đồng với phụ nữ còn nhỏ hơn tuổi cháu gái mình, đến con gái của con gái đã đến tuổi lấy chồng, mà còn thông đồng với người đàn ông khác, cả nhà đều không phải thứ gì tốt!”
“Cậu nói bậy gì đó?”
Mẹ Giang không quan tâm Giang Hàn Yên ngăn cản, dưới ánh nhìn chế nhạo hoặc trào phúng của các khách mới, bà ta ta đỏ mặt hét lớn: “Tôi và Hạ Quốc Nhân trong sạch, cậu đừng ngậm máu phun người! “
Hạ Quốc Nhân là tên của ba Hạ.
“Nếu không phải bị tôi nói đúng tim đen, bà gấp cái gì? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đồ thổi tha không biết xấu hổ!”
Chung Thiệu Vân cười lạnh một tiếng mắng.
Toàn bộ khách khứa đến sảnh tiệc Phú Quý đều nhìn về đây, tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn tản.
Nụ cười của Giang Hân Yên căng cứng trên mặt, cổ gắng đè chặt cơn giận trong lòng, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Mẹ, mẹ đi vào trước đi”