“Ôi chao, thằng nhóc thúi này... Thím Lưu rất không hài lòng với cách nói của anh.
Lục Thanh Sơn liếc mắt vào phòng bếp: “Bác gái, có phải bác còn nấu thịt bò ở trong đó hay không?”
“!” Thím Lưu còn chưa nói xong thì đã nuốt hết lời vào trong bụng, hấp tấp chạy về phía phòng bếp, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Nhìn dáng vẻ thím Lưu vẫn giống hệt như hai năm trước, điều này làm cho sống lưng đang căng cứng của Hướng Thu Vân hơi thả lỏng. Cô nhìn khắp nơi nhưng không thấy mẹ của Lục Thanh Sơn.
Lạch cạch.
Lúc này, cửa mở.
Bước chân của người đi vào rất vội vàng, có lẽ cho rằng chỉ có thím Lưu ở trong nhà, bà ta gấp gáp nóng nảy: “Hôm nay em mới làm xong bàn tay cho con của Mỹ Dung, nên mới về trễ! Chị dâu, con dâu mà chị giới thiệu cho em đến chưa?”
Hướng Thu Vân: "..”
Cô hơi nhíu mày, nhìn về phía Lục Thanh Sơn bên cạnh.
Lục Thanh Sơn nhún vai nhìn cô, tỏ vẻ mình cũng không biết bác gái không đáng tin cậy kia nói thế nào với mẹ.
Không chờ thím Lưu ở trong phòng bếp trả lời, mẹ Lục lại nói to hơn:
“Trong nhà không có tiếng, chắc không phải là không có nhà chứ? Cũng may cũng may, nếu lần đầu tiên đến nhà ăn cơm mà mình về trễ, người ta còn cho rằng mình không hài lòng với con bé, không đồng ý làm bạn gái của Thanh Sơn.”
Sau khi nhìn thấy Hướng Thu Vân, chữ cuối cùng kẹt lại trong cổ họng.
“Chào dì, cháu là Hướng Thu Vân” Hướng Thu Vân đứng lên, cười với mẹ Lục.
Mái tóc mẹ Lục xoăn gợn sóng màu đỏ rực, trên mặt trang điểm tinh xảo, lúc này bà ta đã cởi áo khoác ngoài, cái váy liền áo màu đen tôn lên dáng người phập phồng quyến rũ của bà ta.
Nếu không phải bà ta vừa nói những lời này, Hướng Thu Vân tuyệt đối không đoán được người phụ nữ thời thượng trước mắt lại có một đứa con trai lớn như Lục Thanh Sơn.
“À, là... Thu Vân à, chào cháu chào cháu” Đầu tiên thì mẹ Lục ngây ra, sau đó khôi phục tự nhiên, mỉm cười chào hỏi Hướng Thu Vân: “Thu Vân còn xinh đẹp hơn chị dâu nói nhiều, đâu phải là người đẹp đầu, đây chính là nàng tiên nhỏ từ trên trời hạ phàm mà!”.
Hướng Thu Vân cười: “Nếu không phải vì bác sĩ Lục thua vai vế, cháu nên gọi dì là chị”
“Cái miệng này thật ngọt!” Có người phụ nữ nào mà không thích được khen trẻ tuổi, mẹ Lục vui vẻ sờ mặt mình: “Tôi kiên trì làm đẹp, vẫn có chút tác dụng!”
Lục Thanh Sơn ho khan một tiếng: "Mẹ, bình thường gặp mặt đều khen xã giao”
“Liên quan đến con?” Mẹ Lục “hờ” với anh một tiếng, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Hướng Thu Vân một lần nữa:
“Thu Vân mau ngồi xuống, hôm nay thím Lưu cháu làm món cháu thích ăn, lát nữa cháu nhất định phải ăn nhiều một chút!”
“Tay nghề của thím Lưu, nếu cháu ăn ít đúng là có lỗi với dạ dày của mình” Hướng Thu Vân nói.
Lúc này, thím Lưu cầm cái muỗng chạy ra từ phòng bếp: “Lan Chi, vừa nãy cô lải nhải một hồi, nói gì vậy? Chị ở trong phòng bếp không nghe thấy rõ!”
“Không có gì không có gì” Mẹ Lục xua tay liên tục, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Trái cây là Thu Vân sao? Đến là được sao còn mua thêm đồ?”