Hướng Bách Tùng hừ lạnh:
“Vì một đứa vô ơn như vậy mà ồn ào muốn ly hôn với tôi, bây giờ hối hận chưa?”
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Hướng Thu Vân: “Chẳng những nó sẽ không biết ơn bà, mà trái lại còn có thể cắn bà một... Bà bị điên rồi hả?!” “Ông không được nói con gái của tôi như vậy!”
Vu Tuệ Doanh cầm túi xách đập lung tung lên người ông ta, nghẹn ngào hét lớn: “Nếu không phải ông đuổi Thu Vân ra khỏi nhà họ Hướng, mặc kệ con bé chết sống ra sao, con bé sao có thể không... Không nhận tôi là mẹ chứ?”
Hướng Bách Tùng sầm mặt trốn qua một bên, Vu Tuệ Doanh lại hoàn toàn không có ý định muốn dừng tay lại: “Lần trước Thu Vân suýt chút nữa đã bị xe đâm chết rồi, ông nói con bé đang... Đang diễn kịch, lần này con bé tái phát phổi có nước phải... Phải vào phòng cấp cứu, ông còn nói con bé diễn kịch! Họ Hướng, đây chính là con gái của ông đấy!”
“ồn ào đủ chưa vậy?!”
Hướng Bách Tùng nắm lấy cánh tay của Vu Tuệ Doanh, đáy mắt chẳng chịt tơ máu, vẻ mặt tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Từ khi biết Hướng Thu Vân tái phát phổi có nước phải vào phòng cấp cứu, người vợ từ trước đến giờ đều ngoan ngoãn nghe lời này của ông ta lại cứ như phát điên mà làm ầm làm ĩ với ông ta, cứ như thể biến thành một người khác vậy.
Vợ chồng hai người ở trong phòng bệnh nháo nhào ầm ĩ, Hướng Thu Vân thờ ơ lạnh nhạt, còn Hướng Quân thì càng ngày càng bực bội.
“Mẹ kiếp!”
Hướng Quân gọi cả nửa ngày không ai để ý tới, chỉ có thể đấm giường, tăng lớn đềxiben:
“Hai người các người có thể ra ngoài rồi ồn ào được không, mẹ nó chỗ này là phòng bệnh đấy!”
Hướng Thu Vân che miệng, nhỏ giọng ho khan một tiếng, sắc mặt so với vừa rồi tái nhợt đi một ít. Lâm Quỳnh Chi lo lắng mà nhìn cô một cái, đi tới kéo
Hướng Bách Tùng và Vu Tuệ Doanh: “Bố, mẹ, bác sĩ nói Thu Vân cần phải nghỉ ngơi, cảm xúc không thể lên xuống quá…
“Từng người từng người đều trèo hết lên đầu tôi rồi đúng không?!”
Hướng Bách Tùng ở nhà đã quen thói nói một không nói hai rồi, hôm nay lại bị một người rồi hai người tới ba người nhao nhao tranh luận, cơn tức giận lúc này đã cận kề bờ vực bùng nổ, mặt đỏ tai hồng mà quát:
“Các người đều đau lòng cho Hướng Thu Vân như vậy thì mẹ nó dứt khoát sống chung với nó luôn đi!”
Đây là lần đầu tiên ông ta ở trước mặt nhiều người nói từ thô tục.
Trong nháy mắt phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Vu Tuệ Doanh không thể tin tưởng mà nhìn ông ta, nước mắt rơi xuống như vỡ đê.
“Khóc khóc khóc, cả ngày cũng chỉ biết khóc!”
Hướng Bách Tùng đỏ mặt tía tai rống to với Vu Tuệ Doanh: “Một người nhu nhược chỉ làm túi trút giận, sinh ra hai đứa khốn nạn, suốt ngày còn cứ nghĩ là người vợ hiền hậu của tôi!”
“Nếu không phải có tôi chống đỡ, Tập đoàn Hướng Vân đã biến mất từ lâu rồi, vậy mà bà còn không biết xấu hổ lén giấu 20% cổ phần, vì một đứa vô ơn mà uy hiếp tôi!”
Hướng Thu Vân che miệng ho khan một tiếng, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc.
Đồ vô ơn, tội phạm giết người... Đây là định vị mà bố ruột của cô dành cho cô!
Thấy cô ho khan, sắc mặt Hướng Quân thay đổi rõ rệt, muốn nhảy xuống giường chạy qua bên này nhưng bị Lâm Quỳnh Chi ấn xuống.
Lâm Quỳnh Chi đi đến trước mặt Hướng Thu Vân, liếc mắt nhìn bố mẹ chồng đang giằng co, bực bội mà lo lắng hỏi Hướng Thu Vân: “Thế nào? Có cần chị gọi bác sĩ giúp không?”
“Không cần, không chết được”
Hướng Thu Vân lắc lắc đầu, mở lòng bàn tay ra cho cô ấy xem: “Không có đàm, chỉ là họ khan hai tiếng, không phải tái phát phổi có nước.
Thấy vậy Lâm Quỳnh Chi và Hướng Quân mới nhẹ nhàng thở ra.