Cô nhìn vào màn mưa không dứt, khoác thêm lên người một cái túi đựng rác lớn màu đen sau đó lao ra kéo thêm một cái bàn tới bên này, xô ngã cái bàn xuống, kéo qua một bên để che hướng mưa tạt tới.
Lúc này đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy nhưng vẫn không ngừng có những giọt nước mưa nhỏ bắn lên người cô.
Từ đầu tóc tới quần áo của Hướng Thu Vân đều ướt đầm, nước mưa theo đường cong khuôn mặt chảy xuống dưới, chảy lên trên quần áo. Trong gió thu, cô ngồi ôm gối, hàm răng va vào nhau run lên lập cập, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Chân cô lúc trước từng bị Hạ Vũ Hào đánh gãy, lúc này còn bị ngấm nước lạnh, bị gió thổi tới, bây giờ cũng bắt đầu đau.
Nhưng cô gần như đã quen với loại đau đớn này, chỉ cần căn chặt răng thì có thể miễn cưỡng chịu được.
Sau khoảng nửa tiếng, mưa cũng từ từ giảm bớt nhưng vẫn không ngớt.
Sắc mặt Hướng Thu Vân chậm rãi chuyển từ tái nhợt thành xám trắng, không biết từ lúc nào sắc môi đã thành màu thâm tím, trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra hòa chung với nước mưa rơi xuống.
Ngực như bị một miếng bọt biển thấm nước ép vào, thật ngột ngạt và khó chịu, mỗi lần hít vào thở ra vô cùng khó khăn.
“Khụ...... Khụ khụ... Hướng Thu Vân che miệng ho khan hai tiếng, rất nhiều đờm trong lòng bàn tay.
Cô vươn tay ra muốn dùng nước mưa để cọ rửa sạch bàn tay nhưng còn chưa kịp rửa sạch, cô đã phải lấy tay che miệng tiếp tục ho khan.
Khó chịu.
Rất khó chịu.
Tim đập nhanh, hô hấp của cô trở nên gấp gáp, cố gắng liều mạng hít thở để cướp lấy không khí giống như một con cá mắc cạn bị phơi dưới ánh nắng mặt trời.
“Khụ... Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!” Hướng Thu Vân cố gắng kìm nén cơn họ nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, cô họ dữ dội hơn trước, đờm phun từ cổ họng tràn đầy lòng bàn tay.
Cô mở ra lòng bàn tay ra liền thấy, đờm sủi bọt có màu hồng phấn.
Căn bệnh phù phổi mà cô mắc phải khi ở trong tù lại tái phát.
Hướng Thu Vân ôm ngực, biết mình có khả năng sẽ ở lại đây hết đêm nhưng không có lấy một chút sợ hãi.
Cô chui ra từ dưới cái bàn, lảo đảo đi về phía cửa sân thượng, lay động cánh cửa: "Có."
Cô chỉ la lên được một chữ sau đó liền ngừng lại, ngồi cách cánh cửa khoảng một mét, tùy ý để nước mưa xối xuống người mình.
Thật vất vả ông trời mới cho cô một cơ hội "chết tự nhiên" như thế này, cô sao có thể lãng phí được?
Cô quả là do quá mệt mỏi và choáng váng nên mới chạy xuống dưới gầm bàn trú mưa, lẽ ra ngay từ đầu cô nên hứng mưa rồi bị lạnh cóng tới chết, hoặc là bệnh cũ tái phát mà chết thì những điều này đối với cô vẫn tốt hơn là chịu đựng sự hành hạ tra tấn của Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên.
“Hạ Vũ Hào khụ... Anh...... Khụ khụ khụ.…..... Tính sai...... Hướng Thu Vận nghiêng đầu nhìn cảnh đêm đẹp lộng lẫy ở phía xa, mặc dù cơ thể đau đớn như muốn chết đi nhưng cô lại nở nụ cười rạng rỡ.