“Không muốn cũng phải muốn”, Sở Huyên lườm Diệp Thành: “Linh Nhi bế quan rồi, khi nào nó xuất quan ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa”.
“Con… con nghĩ chờ thêm một thời gian nữa đi ạ!”
“Ồ?”, Sở Huyên nhướng mày, hứng thú nhìn Diệp Thành: “Sao, nghe lời này của ngươi có vẻ không muốn lắm”.
“Không… không phải vậy”, Diệp Thành sờ chóp mũi, ho khan: “Con đánh không lại cô ấy, con sợ bị cô ấy đánh”.
Lời này của hắn khiến Sở Huyên bật cười: “Vậy ý ngươi là đợi đến khi nào ngươi mạnh hơn Linh Nhi?”
“Vẫn là sư phụ hiểu con”, Diệp Thành lại cười toe toét.
“Vậy không được!”, Sở Huyên ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu, cười thật tươi nhìn Diệp Thành: “Đợi ngươi mạnh hơn rồi bắt nạt muội muội ta thì sao? Ta không muốn ngày nào nó cũng tới tìm ta kể khổ”.
“Vậy hay là sư phụ cũng lấy con đi! Hai người đều như nhau”, Diệp Thành mặt dày đưa ra ý kiến.
“Ồ!”, Sở Huyên không khỏi ngồi thẳng người hơn chút, hứng thú quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân: “Ta thật sự không nhìn ra lá gan của tiểu tử ngươi lớn thật đấy! Sao, định một tay ôm muội muội, tay còn lại còn muốn ôm tỷ tỷ à?”
“Nói thật, đúng là con nghĩ như vậy”, Diệp Thành xoa tay, cười hì hì.
“Được!”, Sở Huyên vén tóc, mỉm cười duyên dáng nhìn Diệp Thành: “Chờ ngày nào thực lực ngươi mạnh hơn ta thì sư phụ đây cũng sẽ lấy ngươi!”
“Không phải sư phụ đang đùa con đó chứ?”, hai mắt Diệp Thành đột nhiên sáng rỡ: “Vậy chúng ta quyết định thế nhé, người không được nói lời không giữ lời như lần trước đâu đó”.
“Ồ? Vậy ngươi nói xem, sư phụ nói lời không giữ lời lúc nào?”, Sở Huyên vui vẻ nhìn Diệp Thành.
“Lúc ở cuộc thi tam tông đó”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Người nói nếu con giành vị trí thứ nhất thì người sẽ cởi quần áo cho con xem, nhưng từ lúc con về đến giờ chỉ thấy người đánh con”.
“Ngươi chắc chắn muốn thấy ta khoả thân?”, Sở Huyên chớp đôi mắt xinh đẹp, mỉm cười nhìn Diệp Thành.
Thấy Sở Huyên lại nở nụ cười này, Diệp Thành cười khan một tiếng, hắn đã quá quen thuộc với nụ cười này, mỗi lần Sở Huyên cười kiểu này là báo hiệu hắn sắp bị đòn.
Hờ hờ hờ…
Nghĩ rồi Diệp Thành cười gượng, vô thức lùi lại một bước, lắc đầu như trống bỏi.
Nhưng trong lòng hắn không nghĩ vậy.
Không cởi thì lão tử cũng đã thấy hết từ lâu rồi. Diệp Thành thầm cười trong lòng, khả năng nhìn xuyên thấu của Tiên Luân Nhãn bá đạo nhường nào chứ, bây giờ Sở Huyên đang mặc quần áo nhưng trong mắt hắn cũng chẳng khác gì không mặc.
Hắn lại bắt đầu ngắm cơ thể Sở Huyên từ trên xuống dưới, thân thể trắng nõn không tỳ vết có thể gọi là hoàn mỹ, mỗi tấc da đều sáng lên vẻ quyến rũ mê người, hắn nhìn mà không khỏi đứng núi này trông núi nọ.
Ô… A… Ưm…!
Đột nhiên trong đầu Diệp Thành lại vang lên tiếng kêu của Sở Linh đêm đó.
“Sư phụ kêu chắc sẽ hay hơn”, Diệp Thành lại bắt đầu suy nghĩ viển vông, hơn nữa còn nở nụ cười dung tục, hai luồng ấm nóng từ lỗ mũi chảy ra, ngọn lửa quỷ dị ở bụng dưới bùng lên khiến khiến thân dưới hắn có thêm thứ gì đó dựng lên.
“Ta có thể hiểu là ngươi đang suy nghĩ phóng túng không?”, Sở Huyên vừa tỉa móng tay vừa ung dung lên tiếng, trong tay cô còn có thêm một thứ gì đó, nhìn kỹ lại thì thấy là chiếc kéo sáng bóng.