Thấy cô chịu ăn, trên mặt Vu Tuệ Doanh xuất hiện một tia ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhưng vừa nghe thấy hai từ “cám ơn”, cảm giác ngạc nhiên xen lẫn vui mừng ấy lập tức biến thành đắng chát.
"Vân Vân đã về nhà rồi bà vẫn còn khóc cái gì?" Hướng Bách Tùng cau mày nói.
"Ông nói tôi khóc cái gì?" Vu Tuệ Doanh cầm lấy khăn tay lau qua khóe mắt, nhìn ông ta quát: "Thấy nhà họ Hạ đối xử tốt với Vân Vân ông liền gọi Vân Vân, thấy nhà họ Hạ đối xử không tốt với Vân Vân ông lại nhân cơ hội này phủ nhận mọi quan hệ với Vân Vân!"
"Hướng Bách Tùng, trước kia sao tôi lại không phát hiện ra ông độc ác như vậy?!".
Bác gái mới tới đứng ở bên cạnh, vụng trộm liếc mắt nhìn Hướng Bách Tùng vài cái.
Hướng Bách Tùng có chút mất mặt, cả khuôn mặt đỏ bừng nói: "Tôi đã nói cái gì động chạm rồi hả? Gần đây bà cứ như bệnh nhân tâm thần ấy, chưa ai nói gì mà đã bắt đầu nổi giận!"
"Ông nói tôi giống như bệnh nhân tâm thần? Tôi biến thành như vậy chẳng phải... là do ông ép hay sao?" Vu Tuệ Doanh ném chiếc khăn tay đã bị ướt đẫm nước mắt lên trên mặt bàn, đứng lên chất vấn.
Hướng Bách Tùng đã quen thấy bộ dạng khúm núm của của bà từ lâu, lúc này bị bà mắng như vậy trên mặt ông ta lúc xanh lúc đó một hồi màu đỏ, thở hổn hển nói: "Bà... Khụ... Bà.."
Ông ta ôm lấy cổ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Thấy vậy Vu Tuệ Doanh cũng không rống lên với ông ta nữa, vội vã đi lấy thuốc cho ông ta, sau đó bảo bác gái giúp việc đứng cạnh: "Mau bưng một chén nước tới!"
Ánh mắt Hướng Thu Vân lạnh lùng nhìn vở kịch khôi hài này, khóe mắt cô ánh lên vài tia trào phúng.
Cô cười nhạo một tiếng rồi đứng lên nói với Hướng Quân: "Anh, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng một chút!"
"Hả? ừ ừ!" Hướng Quân vội vàng xoay xe đi theo sau lưng cô .
Thấy vậy Vu Tuệ Doanh vội vàng vuốt lưng cho Hướng Bách Tùng vài cái, sau đó vội vã định đi theo.
Hướng Thu Vân dừng bước, quay đầu nhìn bà ấy, giọng cô lạnh nhạt: "Tôi có mấy lời muốn nói riêng với anh trai tôi, tốt nhất bà Hướng đừng đi theo"
"Vân Vân, con." Hốc mắt của Vu Tuệ Doanh đỏ lên.
Hướng Thu Vân nhíu mày, nghĩ đến mẹ của cô vì cô mà làm những chuyện kia thì lại lập tức mềm lòng. Nhưng cuối cùng cô vẫn dứt khoát quay đi, để mặc mẹ cô vẫn còn lại chưa nói hết rồi sải bước ra ngoài.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, hai mắt sưng đến nỗi không nhìn ra hình dáng gì nữa rồi! Tự lau nước mắt đi!" Hướng Quân bực bội gãi gãi đầu, nói với Vụ Tuệ Doanh vài câu, sau đó xoay bánh xe lăn đi theo Hướng Thu Vân ra cửa.
Mặt trời chiều đã ngã về hướng tây, Hướng Thu Vân quay lưng về phía anh ta, cô đứng thẳng, màu cam của ánh mặt trời chiếu lên người có khiển bóng của cô bị kéo ra rất dài, lộ ra vẻ cô đơn.
Trong lòng Hướng Quân thấy khá khó chịu: "Vân Vân, mẹ chúng ta vốn là người đức hạnh nhưng bây giờ đã thay đổi rất nhiều rồi, em cũng đừng...quả nghiêm khắc với mẹ nhé! Nếu em vui vẻ thì cười với mẹ hai cái, tránh cho bà ấy vì chuyện của em mà khóc cả ngày!"
"Ừm." Hướng Thu Vân cười khẽ một tiếng.