Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vũ Hào “vâng” một tiếng rồi quay người đi về phía cửa và nói: “Con sẽ qua đó trước khi bữa tiệc kết thúc” 

“Đợi đã” Triệu Phương Loan gọi anh lại rồi đi vòng lên trước mặt anh, hơi ngẩng đầu nhìn đứa con trai cao hơn mình 

một cái đầu: “Con có thể ngồi xuống nói chuyện một chút không?” 

“Nói chuyện gì vậy?” Hạ Vũ Hào quay người đi lên trước ghế sô pha rồi ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo lên nhau. 

Hoa quả để trên bàn trà được một khoảng thời gian nên đã chuyển màu rồi. Người giúp việc lại đổi vài hoa quả khác mang lên, sau đó đi lên phía trước đặt hai tách trà nóng và lùi về phía sau. 

“Rõ ràng con biết năm đó Thanh Niên giở trò, tại sao còn đối xử với Thu Vân như vậy? Mẹ nghĩ hai năm qua con vẫn chưa nghĩ kỹ” Triệu Phương Loan nhấp ngụm trà và nói. 

Hạ Vũ Hào cắn môi dưới, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn trà: “Từ khi nào mẹ lại thích nhúng tay vào chuyện của con cháu giống như dì Lâm vậy?” 

“Con không muốn nói thì mẹ cũng không ép con” Nghe thấy hai chữ “dì Lâm”, Triệu Phương Loan hơi nhíu mày lại. 

Bà uống mấy ngụm trà xong rồi mới nói tiếp: “Hôn nhân của con và Hân Yên đã liên luỵ quá nhiều, con theo ý định của ba và ông nội con cưới cô ấy, mẹ cũng có thể hiểu” 

Đôi mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, tần suất gõ lên bàn trà càng nhanh hơn nhưng giọng nói vẫn bình thản như cũ: “Cảm ơn. mẹ." 

“Đừng nói cảm ơn vội” Triệu Phương Loan khẽ cười, mơ hồ có ý giễu cợt: “Mẹ có thể hiểu nhưng không có nghĩa là mẹ có thể chấp nhận” 

Khoé môi bà cong hơn, bỗng nhiên ném chén trà xuống dưới đất nhưng trên gương mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên: “Vũ Hào, con biết kết thông gia cùng với một người chen. chân vào hôn nhân là cảm giác gì không? Giống như ăn ruồi bọ vậy.” 

“Nếu như mẹ không muốn, con sẽ không đính hôn với cô ấy nữa” Hai chân đang vắt chéo của Hạ Vũ Hào đặt xuống đất, cơ thể hơi nghiêng về phía trước như tấn công mà khuỷu tay thì đặt lên trên đầu gối. 

Triệu Phương Loan: “Con huỷ bỏ hôn ước sẽ chỉ khiến cho ba con, ông nội con và những người trong công ty không hài lòng. Ông nội con vốn đã không thích con, nếu như con làm như vậy thì con nhà bác và chú con sẽ lại quấy rầy một lần nữa. E rằng ngay cả tám phần trăm cổ phần của công ty con cũng không lấy được” 

“Hôm nay mẹ muốn nói với con rằng, mẹ sẽ không vì cảm xúc cá nhân mà ảnh hưởng đến tương lai của con, nhưng mẹ cũng sẽ không mở mắt nhìn mẹ con nhà họ Giang dựa vào con mà sống thuận lợi với bà con như vậy. Ngày mai con nhất định phải đến bữa tiệc sinh nhật của Thu Vân vào lúc sáu giờ.” 

Giúp việc đi đến thu dọn đống hỗn độn dưới mặt đất, rồi lại để một chén trà mới trước mặt bà. 

“Mẹ bảo con đến để cho Thu Vân thể diện?” Hạ Vũ Hào bưng trà lên, đặt ở trên môi nhưng không uống mà lại đặt về bàn: “Mẹ làm như vậy là thật sự quan tâm đến cô ta hay là đang lợi dụng cô ta?”. 

Triệu Phương Loan liếc nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, đứng lên nói: “Mẹ đi xem Thu Vân chọn bộ đồ nào? 

Trước khi đi đến cầu thang xoắn ốc, bà dừng chân lại và quay đầu nhìn anh: “Sáu giờ ngày mai con nhớ đến khách sạn Châu Hoa” 

Hạ Vũ Hào nhìn bóng lưng của bà, cầm một miếng hoa quả lên bỏ vào trong miệng. Sau đó anh lấy khăn giấy lau khoé môi, đứng lên rời đi. 

Tối ngày hai mươi bảy tháng chín và sáng ngày hai mươi 

tám tháng chín tổng cộng cũng là hai mươi tư tiếng, nhưng đối với Thu Vân từng giây từng phút trôi qua đều vô cùng dày vo. 

Cô mơ thấy ác mộng cả đêm, hết giấc này đến giấc khác, tuần hoàn vô tận không hề dừng lại. Cô sợ hãi đến mức tỉnh giấc ba lần, mỗi lần cả người toàn là mồ hôi. Sau khi nằm xuống ngủ tiếp, cô lại mơ thấy ác mộng liên miên. 

Sáng sớm tỉnh dậy, đồ ngủ đã ướt sũng bởi mồ hôi lạnh, cả người cô lạnh toát, trước mắt cô là bóng đêm thăm thẳm, vẻ mặt rất tồi tệ. 

 

Triệu Phương Loan lo lắng hỏi cô có cần khám bác sĩ không nhưng cô khéo léo từ chối. Sau khi hai người ăn cơm trưa xong thì tốn tận bốn tiếng để trang điểm và chuẩn bị, khi đi đến khách sạn Châu Hoa cũng đã bảy giờ tối rồi. 

Thiệp mời của bữa tiệc sinh nhật này được gửi đi với danh nghĩa nhà họ Hạ, có rất nhiều người nể mặt nên giờ này đã đến khá đông rồi. 

Nếu như so với bữa tiệc sinh nhật của Triệu Phương Loan vào lần trước, thái độ của các vị khách này đối với Hướng Thu Vân đã có sự thay đổi nho nhỏ. Lần trước bọn họ không thèm quan tâm mà khen ngợi, nhưng lần này lại mang theo vẻ nịnh nọt cẩn thận.... 

"Bộ lễ phục này của cô Hướng đúng là đẹp mê người, tôi thấy thiết kế khá quen mắt, có phải là của Buddie không? Hay là do Meire Vire thiết kế? Tôi cũng có một bộ lễ phục được chính tay ông ta thiết kế đó". 

"Đã hai mươi tuổi rồi, làn da của cô Hướng đẹp hơn nhiều so với làn da của Ninh Lan nhà chúng tôi. Ninh Lan, con mau đến đây học cách chăm sóc da của cô Hướng đi." 

Cho dù là trước kia hay bây giờ thì Hướng Thu Vân vẫn. luôn ghét sự tỏ vẻ lương thiện và dối trá của đám người này. Trước kia cô có thể ỷ vào sự cưng chiều trong nhà mà rời đi nhưng bây giờ cô phải uốn mình theo người. 

"Vũ Hào ở bên kia, tôi và Thu Vân đi qua bên đó xem thử." Triệu Phương Loan cười nói. 

Mọi người trêu đùa vài câu rồi rời đi. 

Triệu Phương Loan cầm cốc nước trái cây và đưa cho Hướng Thu Vân, bất đắc dĩ nói: "Nói nhiều như vậy, cháu khát rồi chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK