Anh siết chặt nằm đầm, nhưng nghĩ rằng có nhiều thứ tựa như cát, càng nắm chặt thì sẽ trôi càng nhanh.
“Vẫn chưa tin đúng không?”
Hướng Thu Vân cười tự giễu, cười tới nước mắt trào ra, trong mắt tràn ngập sự thù hận.
Cô lau nước mắt nơi khóe mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, lý trí gần như đã bị lửa giận đốt sạch:
“Không tin cũng không sao, dù sao tôi cũng chẳng trông mong anh sẽ tin tôi”
“..Tôi tin.”
Đầu ngón tay Hạ Vũ Hào có chút run rẩy, tay anh hơi duỗi về phía trước nhưng còn chưa chạm vào cô thì vội rút về, lặp lại câu nói: “Tôi tin”
Hướng Thu Vân liếc mắt nhìn anh, cười đến thê lương và tàn nhẫn: “Tin?”
Cô đột nhiên cao giọng quát:
“Nếu anh tin tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Hạ Vũ Hào, vì nghi ngờ tôi có quan hệ ám muội với Giang Minh Thắng nên anh đánh gãy chân còn tống tôi vào tù!”
“Rẹt.”
Cô xé rách quần áo bệnh nhân, chỉ mặc đồ lót đứng trước mặt anh.
“Nhìn thấy không?”
Ngón tay Hướng Thu Vân run run chỉ những vết thương chẳng chịt thê vô cùng thê thảm trên người mình, khàn giọng đáp:
“Những vết sẹo này khắp người tôi đều có! Chẳng biết chân tôi có thể chữa lành được không!”
Nước mắt rơi không ngừng, lau mãi cũng không lau hết được.
Hạ Vũ Hào nhìn những vết sẹo lốm đốm xấu xí trên da thịt trắng noãn của cô, yết hầu căng chặt, trái tim anh như bị người ta bóp lấy, mỗi lần hít thở đều trở nên rất khó khăn.
“Hạ Vũ Hào, tôi là vũ công múa cổ điển, anh nghĩ với tấm thân này, sau khi chân tôi chữa khỏi, tôi có thể tiếp tục nhảy múa sao?"
Hướng Thu Vân tiến lên phía trước vài bước, nhón chân dùng sức nắm chặt áo sơ mi cổ đứng của anh, vì dùng sức quá mạnh nên đầu ngón tay trắng bệch:
“Tại anh mà tôi ngồi tù, gãy chân, có nhà nhưng không thể về! Hạ Vũ Hào, anh đã phá hủy cuộc đời tôi rồi...
Tâm trạng kích động tới mức không nói nên lời, cô hít sâu rồi rít từng chữ qua kẽ răng: “CẢ ĐỜI TÔI ĐỀU BỊ ANH HỦY RỒI! HỦY RỒI!”
Mà tất cả cũng vì một hiểu lầm nho nhỏ, á, haha, thật nực cười!
Hạ Vũ Hào bị cô nắm cổ áo, trông có vẻ nhếch nhác, nhưng anh vẫn đứng im tại chỗ nhìn nước mắt liên tục tuôn rơi trên mặt cô, chỗ lồng ngực như có hàng vạn hàng ngàn con kiến bò, đau đớn khó chịu như bị dao cắt, bị lửa thiêu đốt.
Anh khó khăn mở miệng nhưng không nói được lời nào, chỉ giơ tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt cô. Hướng Thu Vân cắn răng, nghiêng đầu muốn né tránh tay anh.
Hạ Vũ Hào xoay mặt cô trở về, cúi đầu nhìn cô, ngón tay khẽ run lau đi nước mắt bên khóe mắt.
“Xin lỗi?”