Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đôi môi của Hướng Thu Vân hơi giật giật, đáy mắt không có chút vui vẻ nào, chỉ có nỗi mất mát không thể che giấu được.

 

Cô tưởng lần này mình chết chắc nhưng không ngờ lại được kéo ra khỏi cửa Quỷ Môn Quan…

 Sau khi xuất viện, cô lại phải bắt đầu cuộc sống vừa buồn tẻ, vừa lộn xộn, ông trời chưa bao giờ muốn để cô sống tốt.

 

Lâm Quỳnh Chi đưa một tờ khăn giấy cho Hướng Quân, cau mày nói: 

"Hướng Thu Vân vừa giữ được mạng sống, đây là chuyện tốt. Tại sao anh lại khóc? Nếu anh muốn khóc thì đi ra ngoài mà khóc. Không được phép khóc ở đây!"

 

Hướng Quân không nhận khăn giấy, dùng ống tay áo lau loạn lên mặt mình, khịt mũi thật mạnh, hỏi Hướng Thu Vân: 

"Lúc em tìm đến cái chết, em không nghĩ tới anh và chị dâu em sao?"

 

Anh ta hơi dừng lại, nói to hơn rất nhiều: "Bây giờ ông đây cũng đang rất cố gắng, tất cả là vì ai?!"

 

Anh ta đến công ty học kinh doanh, bị rất nhiều người cười nhạo nhưng anh ta chưa từng có ý định bỏ cuộc, chẳng phải chỉ vì muốn mạnh mẽ hơn để giúp cô thoát khỏi tên khốn Hạ Vũ Hào đó sao?!

 “A Quân, bác sĩ nói không thể để Vân Vân xúc động quá, có gì để sau này rồi hãng nói. Triệu Phương Loan kéo Hướng Quân, nhẹ giọng thuyết phục.

 

Hướng Quân không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Hướng Thu Vân. 

“Ai nói em muốn tìm đến cái chết?” 

Hướng Thu Vân nói: 

“Em bị người ta nhốt ở ban công rồi còn bị mắc mưa. Sau khi bệnh phù phổi và cả bệnh ở chân tái phát em mới được cứu. Em không phải là người tìm đến cái chết."

 

Hướng Quân hoàn toàn không tin, hét lên:

 "Lừa đảo! 

Chu Hồng nói với anh là con bé gọi xe cấp cứu cho em nhưng em chỉ muốn chết quách đi, vì thế cô ấy chỉ còn cách gọi 120 tới ngăn em lại!"

 

Triệu Phương Loan ngồi trên ghế bên cạnh giường cô, đôi mắt của bà ấy lóe lên sau khi nghe thấy câu này.

 

Mà lúc này hai tay Chu Hồng cứ xoắn xít lại, sắc mặt cô ấy lúc trắng bệch lúc lại đỏ bừng nhìn hai anh em Hướng Quân và Hướng Thu Vân, muốn nói lại thôi, lòng đầy vướng bận.

 

Hướng Thu Vân chỉ lạnh nhạt liếc cô ấy một cái, cũng không có ý trách cô ấy:

 "Lúc đó em đã không nói được lời nào rồi, cộng thêm gió, mưa to và sấm sét, có lẽ Chu Hồng đã nghe nhầm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK