Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau đó quay đầu nhìn Lục Thanh Sơn: “Không phải việc của anh, đừng có chõ mõm vào”

 

Nói thì nói vậy nhưng âm thanh đã bị giảm đi rất nhiều, là anh ta đè thấp giọng xuống. Lục Thanh Sơn đút hai tay vào túi áo khoác trắng, cau mày nhìn Hướng Quân: 

“Cậu Hướng giết tổng giám đốc Hạ ở ngay cửa phòng cấp cứu, anh ta có 90% cơ hội được cứu sống. Còn anh sẽ ngồi tù vì tội giết người. Cô Hướng cũng sẽ phải chịu tội vì sự liều lĩnh của anh. Anh có chắc làm như vậy sẽ thỏa đáng không?” 

“Hướng Quân, vị bác sĩ này nói đúng. Nếu anh thật sự muốn tốt cho Thu Vân, bây giờ hãy mau buông tay ra để tránh phiền phức cho con bé”

 Lâm Quỳnh Chi lau khóe mắt, đôi mắt đỏ hoe, tốc độ nói cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều. 

 

Hướng Quân không lo mình sẽ ngồi tù, nhưng vừa nghe nói sẽ làm liên lụy đến Thu Vân thì lập tức do dự, sức lực trong tay cũng yếu hơn một chút.

 

Mồ hôi chảy dài trên thái dương của Hạ Vũ Hào, anh nắm lấy lưỡi dao và rút con dao gọt hoa quả ra khỏi bụng mình như thể anh không cảm thấy đau đớn gì.

 “Phiền bác sĩ Lục tìm người xử lý vết thương cho tôi.”

 Hạ Vũ Hào buông con dao gọt hoa quả ra, con dao dính máu rơi xuống đất nghe leng keng, lộ ra vết thương dài một tấc trên lòng bàn tay của anh.

 

Hướng Quân sửng sốt khi nghe đến chữ bác sĩ Lục, rồi nhìn tấm thẻ đeo trên ngực áo của Lục Thanh Sơn. Khuôn mặt đẹp trai còn lộ vẻ dữ tợn lập tức dịu đi một chút và thay vào đó là nỗi hoảng sợ, giật mình cùng với sự hối hận…

 “Được, tổng giám đốc Hạ đứng yên ở đây. Đừng cử động. Tôi sẽ tìm người tới ngay lập tức. 

Lục Thanh Sơn di chuyển ánh mắt đến vết thương ở bụng dưới và vết thương ở lòng bàn tay của Hạ Vũ Hào rồi đáp lại không chút do dự.

 

Anh ta cũng không thích nhìn thấy dáng vẻ ỷ thế hiếp người của tổng giám đốc Hạ, nhưng là một bác sĩ nên anh ta không thể thấy chết mà không cứu.

 

Hướng Quân còn muốn nói gì đó với Lục Thanh Sơn, nhưng anh ta còn chưa kịp nói thì Lục Thanh Sơn đã lấy điện thoại di động ra, vội vàng đến bên cạnh gọi điện cho đồng nghiệp.

 

Mà một tay Hạ Vũ Hào cầm cái áo bị rách của bệnh viện, một tay che miệng vết thương đang chảy máu không ngừng.

 Khuôn mặt đẹp trai tái nhợt nhìn về hướng phòng cấp cứu.

 

Hướng Quân liếc nhìn Hạ Vũ Hào bằng đôi mắt đầy oán hận rồi nặng nề hừ một tiếng.

 “Anh đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi” 

Lâm Quỳnh Chi nói một cách mạnh mẽ nhưng lại đỡ Hướng Quân rất nhẹ:

 “Đợi lát nữa Thu Vân tỉnh lại, anh sẽ trở về phòng bệnh. Em sẽ gọi bác sĩ đến khám cho anh, tránh để lại di chứng.

 

Vừa nghe thấy tên của Hướng Thu Vân, đôi mắt của Hướng Quân trở nên tối sầm.

 

Anh ta lau vết máu trên tay lên bộ đồ bệnh nhân rồi thờ ơ nói: 

“Nếu lần này Thu Vân không thể ra khỏi cánh cửa này thì anh không cần cánh tay và cái chân này nữa. Coi như làm kỷ niệm

 

Anh ta mới bị thương ở chân mấy ngày, đi đâu cũng cảm thấy bất tiện. Còn Thu Vân bị gãy chân hơn hai năm thì làm sao có thể sống được đây?

 

Hơn nữa, hiện tại ít nhất anh ta đang được bác sĩ chăm sóc, còn có phòng bệnh để ở. 

Nhưng lúc chân Thu Văn vừa gãy đã bị tống giam, nói không chừng trong khoảng thời gian đau đớn đó còn bị người ta bắt nạt nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK