Vẻ mặt Giang Minh Thắng vô cùng khó coi, anh ta nhìn vẻ mặt tái nhợt của Hướng Thu Vân rồi mở miệng ra, nhưng không nói gì cả. "Anh Vũ Hào nói anh trai em như vậy là oan uổng anh ấy rồi."
Giang Hân Yên nhìn Hướng Thu Vân, khó xử nói: "Vừa nãy Hướng Thu Vân nói chuyện... đúng là hơi khó nghe một chút. Anh trai em nhất thời kích động nên mới không cẩn thận đẩy Hướng Thu Vân một cái"
Hạ Vũ Hảo nở nụ cười lạnh lùng, mỉa mai nói: "Lần trước cô hất nước trà nóng lên người Hướng Thu Vân và nói là không cẩn thận, bây giờ anh trai cô suýt chút nữa đẩy ngã Hướng Thu Vân, cô lại nói là không cẩn thận? Hàn Yên, có phải nhà cô có truyền thống làm sai chuyện gì cũng không cẩn thận không?"
"Tổng giám đốc Hạ nói chuyện hơi khó nghe rồi đấy."
Gương mặt tuấn tú của Giang Minh Thắng đỏ bừng lên, tức giận nói.
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, từ khi nào mà trái tim trong suốt của cậu Giang không nghe được cả những lời nói thật vậy?"
Hạ Vũ Hào ánh mắt như đạo, nhắm thẳng đến Giang Minh Thắng.
Gương mặt Giang Minh Thắng từ đỏ thành tái nhợt, từ tái nhợt thành xanh lét: "Anh... "
Cậu Giang vẫn nên nhỏ tiếng hơn một chút thì hơn"
Hạ Vũ Hào giật giật khỏe môi nhưng không hề cười: "Nơi này là phòng bệnh, anh ồn ào như vậy sẽ ảnh hướng. những người khác nghỉ ngơi."
"Trong khoảng thời gian này chuyện của ông ngoại anh đã thành chủ đề bàn tán của mọi người rồi, nếu như bị người khác truyền ra chuyện anh ồn ào ở trong bệnh viện thì sẽ ảnh hưởng xấu đến hai nhà họ Lâm và họ Giang."
Hướng Thu Vân đợi một lúc trong lòng Hạ Vũ Hào, chân phải vừa mới bị đâm mới có chút sức lực.
Cô định đẩy anh ra và quay về phòng bệnh, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Hân Yên thì lại rút bàn tay muốn đẩy Hạ Vũ Hào về.
Dường như cô tiếp xúc cơ thể thân mật với Hạ Vũ Hào như vậy khiến cho Giang Hân Yên rất khó chịu nhỉ?
Khoé môi Hướng Thu Vân nhếch lên đường cong giễu cợt, chủ động dán chặt vào trong lòng Hạ Vũ Hào. Tư thế của hai người càng thân mật và mập mờ hơn.
Nếu như so sánh Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên thì cô càng ghét người sau hơn người trước một chút.
Hạ Vũ Hào cùng làm chỉ là hơi ngu ngốc nên bị Giang Hân Yên lợi dụng, lúc nào cũng tra tấn hạ nhục cô.
Nhưng Giang Hân Yên, người cô xem như bạn bè lại vì một người đàn ông mà suốt ngày tính kế với cô, từng bước đẩy cô xuống vực sâu.
Để có thể khiến Giang Hàn Yên lộn mửa, cô có thể tiếp xúc với Hạ Vũ Hào trong thời gian ngắn.
Hạ Vũ Hào cảm nhận được động tác của cô, cơ thể hơi cứng lại. Anh cúi đầu liếc nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống và dùng nhiều sức để ôm lấy cô hơn.
Trái tim trống rỗng trong hai năm qua của anh lập tức căng đầy.
"Từ khi nào mối quan hệ giữa anh Hàn Vũ và Giang Hân Yên lại tốt như vậy? Thật đúng là khiến người ta ngưỡng mộ."
Nhìn thấy cơ thể của hai người họ gần như dán chặt không một khe hở nào, nụ cười trên gương mặt Giang Hân Yên hơi gượng gạo.
Hướng Thu Vân mỉm cười, cố tình dựa đầu lên lồng ngực Hạ Vũ Hào và nói với giọng điệu khoe khoang: "Cũng mới thôi, chính là chuyện hôm nay."