“Đừng giãy dụa”.
Hạ Vũ Hào nhìn cô, ánh mắt dần dần sâu hơn, giọng nói luôn thanh lãnh của anh lại có hơi trầm khăn.
Cảm giác được sự biến hóa của cơ thể anh, con người của Hướng Thu Vân hơi co lại, như ngồi bàn chông. Mặt cô lúc xanh lúc đỏ, nghiến răng nghẹn ra bốn chữ: “Không biết xấu hổ!”
“Nếu như không có bất kì phản ứng nào với người phụ nữ mà mình thích, thì tôi phải nên đi bệnh viện khám rồi”
Sắc mặt Hạ Vũ Hào vẫn như thường, nếu không phải Hướng Thu Vân biết thân thể của anh có biến, chỉ sợ là cũng không biết anh có phản ứng.
Sắc mặt Hướng Thu Vân âm trầm, dùng sức ấn vào chỗ bị thương trên bụng dưới ủa anh một cái, thừa dịp lúc anh bị đau, thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.
Gương mặt tuấn tú của Hạ Vũ Hào bởi vì đau mà tái nhợt, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng đáy mắt lại không hề có chút rung động: “Không ăn cơm là bởi vì những thứ này là do tôi làm?”
Hướng Thu Vân mím môi, không nói tiếng nào.
“Bởi vì ghét tôi, không ăn uống cho tốt, khiến sức khỏe không tốt, không đáng” Hạ Vũ Hào lau mồ hôi trên trán, thản nhiên nói.
Hướng Thu Vân buông thống con ngươi, nắm nhẹ tay lại: “Không hợp khẩu vị mà thôi.”
“Tôi chỉ làm canh cá, cánh gà và sườn, hai món khác là đầu bếp kia làm khi nãy.
Hạ Vũ Hào cầm đũa lên, tiếp tục ăn miếng sườn mà Hướng Thu Vân để lại kia: “Tôi làm không hợp khẩu vị của em, anh ta làm hợp, ngồi xuống ăn đi."
Hướng Thu Vân vẫn đứng không nhúc nhích.
“Sau này em đều phải cùng ăn cơm với tôi, chẳng lẽ chỉ vì muốn giận dỗi tôi mà không ăn một chút gì cả sao?”
Hạ Vũ Hào nhấc mắt lên, nhìn cô một cái: “Hay là em muốn tôi mời cặp song sinh kia đến ăn cơm với em?”
Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, dừng một chút, nói: "...Không cần
Sau đó lại kéo ghế ra, ngồi xuống, yên lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, cô ra ngoài phòng ăn, muốn đi lên lầu, nhưng chỉ lên hai bậc thang đã ngừng, thần sắc thay đổi.
“Phòng của em là phòng đầu tiên, lên lầu rẽ trái, phòng của tôi là phòng thứ hai lên lầu rẽ trái”
Hạ Vũ Hào ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vừa xem văn kiện vừa nói"
Hướng Thu Vân quay đầu, nhíu mày nhìn anh một chút, sau đó mím môi, đi lên lầu.
Chờ sau khi tiếng bước chân ở phòng khách biến mất, Hạ Vũ Hào kí một chữ trên văn kiện, đóng văn kiện lại.