“Mà em khởi tổ Lâm Tuyết Nghi, bằng những tội trạng đó cô ta sẽ bị nhốt mấy năm, dù sao cô ta không biết nhốt em trên sân thượng sẽ làm cho bệnh cũ của em tái phát, đều không phải lựa chọn tốt.”
Trước khi nhắc tới hai chữ bệnh cũ thì Hạ Vũ Hào hơi dừng một chút. Có điều thời gian rất ngắn, nếu không chú ý thì gần như không nhận ra được.
Hướng Thu Vân mím môi, không nói.
“Gửi những video đó cho tôi, chuyện còn lại để tôi xử lý.”
Hạ Vũ Hào trầm giọng nói.
Hướng Thu Vân hiểu rõ thủ đoạn tra tấn người của anh hơn bất kỳ ai khác, để Lâm Tuyết Nghi rơi vào tay anh, thì chắc chắn cô ta sẽ sống không bằng chết.
Nhưng mà: “Không cần, chuyện của tôi tôi sẽ tự xử lý.
Vẻ mặt cô rất tệ, đứng dậy, thong thả đi ra khỏi phòng bệnh, trùng hợp đụng phải Lục Thanh Sơn đang vội vàng đi đến.
Cô không nhìn đường, anh ta lại đi quá vội, hai người suýt thì đâm sầm vào nhau, may là anh ta kịp đứng lại.
“Bận đến bây giờ với gặp được cô Hướng, thành thật xin lỗi? Lục Thanh Sơn nói.
Hướng Thu Vân giật khóe môi:
“Bác sĩ Lục khách sáo rồi.”
Vốn dĩ hai người không thân, có điều cô quen biết thím Thẩm, mà thím Thẩm trùng hợp lại là bác gái cả của bác sĩ Lục mà thôi.
Lục Thanh Sơn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cười nói:
“Sáu giờ rưỡi, tôi cũng tan làm. Không thì cô Hướng thay quần áo rồi về nhà chung với tôi?"
“Cũng được, phiền bác sĩ Lục chờ tôi một chút”
Lúc này Hướng Thu Vân mới nhớ ra hai người có hẹn đến nhà họ Lục ăn cơm. Lục Thanh Sơn gật đầu, Hướng Thu Vân quay về phòng bệnh, cầm quần áo chuẩn bị đi vào trong toilet thay.
“Muốn cùng đến nhà bác sĩ Lục ăn cơm?”
Vừa rồi cửa không được đóng kín, Hạ Vũ Hào đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Anh nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng dãn ra.
Hướng Thu Vân không để ý tới anh, ôm quần áo vào toilet, sau đó đóng cửa rồi khóa “cạnh” lại.
Hạ Vũ Hào nhìn cửa toilet đang đóng chặt, mím môi, trên mặt rất u ám.
Anh thử nhấc tay, nhưng anh cũng chỉ là một con người bình thường, trong tình trạng có thuốc mê thì không thể cử động một chút nào.
Anh hơi nghiêng đầu, qua khe cửa nhìn thấy bóng dáng Lục Thanh Sơn, phần ngực có chút buồn bã không thể nói thành lời.
Cửa toilet nhanh mở ra, Hướng Thu Vân mặc một cái váy dài liền áo, bên ngoài khác một cái áo khoác màu nâu nhạt, tóc cột lên, nhìn lướt qua trông thoải mái trẻ trung hơn không ít.
“Lùi lại đi, hôm nào tôi và cô đi chung” Hạ Vũ Hào nhíu mày nói.