Sau khi phát hiện ánh mắt hơi kỳ lạ của thím Lưu thì Hạ Vũ Hào điềm nhiên như không nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể người vừa rồi không phải là anh vậy.
“..Ừm.”
Hướng Thu Vân do dự một lát rồi đáp lời: “Cháu biết chừng mực mà.
Thím Lưu cảm thấy cô không đáng tin lắm, vẫn không quá yến tâm.
Nhưng em dâu của bà ấy, mẹ của Lục Thanh Sơn đã liên tục gửi hơn hai mươi tin nhắn Wechat cho bà ấy trong vòng năm phút, bà ấy chỉ đành cùng Lục Thanh Sơn vội vã đến đón.
Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại thì phòng bệnh ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Hướng Thu Vân ngồi trên giường bệnh cúi đầu xuống nhìn dưới đất không lên tiếng, còn Hạ Vũ Hào thì củi đầu xuống nhìn cô, cũng không nói gì, bầu không khí có chút quái dị.
“Còn uống không?"
Hơn mười phút sau, Hạ Vũ Hào bước tới bên cạnh bàn và phá vỡ sự im lặng.
Hướng Thu Vân cúi đầu xuống, xa lạ nói: “Không uống nữa, cám ơn tổng giám đốc Hạ.”
Căn phòng bệnh lại một lần nữa rơi vào sự im lặng.
“Nếu tổng giám đốc Hạ không còn chuyện gì nữa thì có thể về rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát”
Hướng Thu Vân nắm chặt lấy ga trải giường, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống lại.
Hạ Vũ Hào bước đến bên giường và dùng bàn tay có các khớp xương rõ ràng nâng cằm cô lên:
“Cô có vẻ rất thích cái cớ này nhỉ “Tổng giám đốc Hạ hiểu nhầm rồi, đây không phải là cái cớ.
Hướng Thu Vân đứng dậy và lùi về sau vài bước, nới rộng khoảng cách giữa hai người ra, nhưng vẫn cúi đầu xuống:
“Một người toàn thân đầy bệnh tật không thể nào so sánh được với tổng giám đốc Hạ, sẽ dễ dàng cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.
Trên đầu ngón tay vẫn còn cảm giác mịn màng ở cái cằm của cô, Hạ Vũ Hào lặng lẽ nắn vuốt đầu ngón tay rồi tiến về trước vài bước, khoảng cách giữa hai người lại trở về trong vòng hai mươi centimet.
“Ngoại trừ bệnh phù phổi và bệnh ở cái chân ra thì còn có bệnh gì nữa?”
Anh hơi củi người xuống, ánh mắt dừng lại ở vết sẹo trên chân mày của cô, trong lòng hơi đau nhói, như thể bị kim đâm vậy.
Có lẽ... đây thực sự là đã thích rồi? Giống như những gì Hân Yên, Khánh Hiên và mẹ của anh đã nói?
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức hàng lông mi của Hướng Thu Vân có thể quét vào mặt anh khi cô nhướng mi lên, và hơi nóng do anh thở ra phả vào mặt cô khiến cô cau mày.
“Tôi có còn bệnh gì khác hay không cũng không liên quan đến tổng giám đốc Hạ”
Hướng Thu Vân lùi về sau và lại nới rộng khoảng cách giữa hai người, cho đến khi cô dựa vào tường thì cô mới dừng lại.
Cô nhìn anh và lần này trực tiếp đuổi người đi:
“Tôi muốn nghỉ ngơi, tổng giám đốc Hạ đi về đi!
“Hướng Thu Vân.”
Ánh mắt của Hạ Vũ Hào dần tối sầm lại, anh từng bước một tiến về phía trước, tay phải chống ở cạnh người cô, anh gọi cô một tiếng với giọng nói hơi lạnh lùng.