Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Khánh Hiền: “ "Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi!" Chung Khánh Hiện không chút nào để ý tới hình tượng mà vò đầu mình: "Rốt cuộc hai năm trước cậu và Hướng Thu Vân đã xảy ra chuyện gì?"

 

Đối với một luật sư mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng mà nói, việc chỉ có biết kết quả của mà không thể biết rõ quá trình diễn ra sự việc của vụ án đó là điều quá mức dày vò.

 

Phanh!

 

Nhậm Gia Hân đạp bay cánh cửa, nhìn thấy Chung Khánh Hiền liền không chịu đựng nổi nữa mà oán giận: "Thầy ơi, anh không nên cứ luyên thuyền mãi như phụ nữ vậy được, anh rốt cuộc có đi ăn cơm hay không? Nếu còn không đi vậy tôi với Hướng Thu Vân đi trước, tôi đói bụng rồi, rất đói, rất đói đó!!!"

 

Nói xong cô ta liền hung dữ trợn mắt trừng Hạ Vũ Hào mấy cái nhưng anh giống như không nhìn thấy, khiến cô ta cảm thấy rất thất thổ. "Đi đi đi, đi ngay đây." Chung Khánh Hiên lập tức đem cái gọi là "chân tướng của án kiện" ném vào một góc xó xỉnh nào đó, sau đó nhanh chóng cầm theo túi công văn đi ra ngoài.

 

Hạ Vũ Hào ở phía sau gọi anh ta lại: "Tôi không lái xe, chờ tôi thay quần áo xong cậu chở tôi về nhà."

 

Nhậm Gia Hân cúi đầu, trợn trắng mắt ghét bỏ. "Không ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa sao?" Chung Khánh Hiền hỏi.

 

Hạ Vũ Hào: "Không được." "Vậy được rồi, cậu cứ đi thay quần áo trước đi."

Chung Khánh Hiên liếc mắt nhìn bình giữ nhiệt: "Cậu không uống canh gà sao, có phải còn chưa ăn tối không? Đúng lúc chúng tôi định ra ngoài ăn cơm này, hay là cậu cũng cùng đi ăn cơm với chúng tôi luôn rồi hãy về nhà?"

 

Lúc Nhậm Gia Hân nghe thấy anh ta muốn mời Hạ Vũ Hào cùng nhau đi ăn cơm thì lập tức muốn từ chối nhưng còn chưa kịp nở miệng thì anh ta đã nói xong rồi.

 

Cô ta trợn tròn mắt, cùng đi ăn cơm với một núi băng cái này khác nào trực tiếp muốn cô ta giảm béo chứ.

"Ừm, trên người tổng giám đốc Hạ đang có vết thương, mấy món như tôm hùm đất xào cay hay lẩu đậu phụ nấu cay đều là mấy món không ăn được, không tốt cho bệnh nhân!" Nhậm Gia Hân hắc hắc cười hai tiếng: "Tổng giám đốc Hạ vẫn nên về nhà ăn đi, bệnh nhân uống cháo là tốt nhất.”

 

Hạ Vũ Hào giống như không nghe thấy sự phản đối trong lời nói của cô ta, vẫn xuống giường lấy quần áo bước vào trong nhà vệ sinh: "Mọi người cũng không cần để ý tới tôi, muốn ăn cái gì thì kêu món đó, chỉ cần gọi cho tôi một phần canh hoặc cháo gì cũng được."

Vừa nói xong thì người cũng đã vào trong nhà vệ sinh, thuận tay đóng luôn cửa lại.

 

Nhậm Gia Hân nôn nóng tới dậm chân, rút kinh nghiệm xương máu: "Thầy ơi!! Tại sao anh lại muốn rủ tên đó đi cùng vậy?"

"Tôi cũng chỉ khách sáo một chút thôi, trước giờ Vũ Hào cũng không thích đi ăn ở ngoài."

Chung Khánh Hiên cũng không nghĩ tới Hạ Vũ Hào sẽ đồng ý, nhất thời có chút ngạc nhiên nhưng rất mau đã biết được lý do vì sao. Anh ta nhéo khuôn mặt đang tức giận của học trò cưng, ừm xúc cảm thật tốt, tâm trạng cũng thật tốt: "Không phải cô vẫn luôn muốn giúp cô Hướng sao? Lần ăn cơm này là một cơ hội tốt."

 

Nhậm Gia Hân cúi gằm mặt xuống, nghe vậy thì yếu ớt hỏi một câu: "Ăn và giúp Hướng Thu Vân thì có quan hệ gì với nhau?" "Thiên cơ không thể tiết lộ." Chung Khánh Hiên nhướng mày, búng lên trán cô ta một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK