Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trở nên u ám.
Anh mấp máy môi, ấn vào nút cấp cứu trước giường bệnh.
Chỉ một lúc sau bác sĩ Tiền dẫn theo hai y tá vội vàng chạy đến.
Khi nhìn thấy Hướng Thu Vân ngồi trên giường bệnh hoàn toàn nguyên vẹn, vẻ mặt bác sĩ Tiền trở nên khó coi, tức giận liếc nhìn cô mà hỏi:
"Cô lại làm sao vậy?"
"Không phải cô ấy, là tôi."
Hạ Vũ Hào che lấy vết thương ở trên bụng, nói với vẻ lạnh nhạt.
Hướng Thu Vân ở trong phòng bệnh này, cho nên bác sĩ Tiền vô thức tưởng cô xảy ra chuyện gì.
Bây giờ Hạ Vũ Hào lên tiếng nói, anh ta mới nhận ra bộ đồ bệnh nhân trên người Hạ Vũ Hào nhuốm rất nhiều máy, dưới đất cũng có một vũng máu, nhìn mà giật mình.
"Vết thương bên ngoài?"
Bác sĩ Tiền hỏi. Hạ Vũ Hào "ừm" một tiếng: "Đã khâu lại rồi, có thể lại nứt ra"
"Vậy sao anh không ấn nút cấp cứu ở giữa phòng bệnh? Một người thì phù phổi đau chân, một người thì thương bên ngoài. Bác sĩ cấp cứu đều giống nhau sao? Đúng là loạn hết cả lên."
Bác sĩ Tiền tức giận, mắng Hạ Vũ Hào.
Lúc này đến cả môi của Hạ Vũ Hào cũng tái nhợt, nhưng khi nói chuyện vẫn giống như người không sao "Không chết được đâu." "!"
Bác sĩ Tiền cảm thấy ngày nào cũng có chuyện bực mình, nhưng hôm này nhiều chuyện bực mình nhất.
Anh ta quay đầu gào lên về phía hai y tá ở phía sau:
"Mau gọi điện cho bác sĩ Châu, bảo anh ta nhanh chóng đến đây."
Y tá lên tiếng đáp lại, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại.
Một bác sĩ khác nhìn điện thoại, nói với bác sĩ Tiền:
"Bác sĩ Tiền, phòng bệnh số 612 xảy ra chuyện rồi, cẩn anh qua đó một chuyến "Vậy còn chần chừ gì nữa? Đi thôi!"
Bác sĩ Tiền đẩy gọng kính lên, lười nhác nhìn Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân một chút rồi vội vàng rời đi.
Bác sĩ Tiền vừa mới đi, bác sĩ Châu đã thở không ra hơi mà chạy đến. Anh ta bảo y tá ở phía sau mở hòm thuốc ra, cầm lấy thuốc tế rồi sau đó đặt về:
"Tổng giám đốc Hạ không... không cần... cái này đâu nhỉ?"
"Cần"
Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn Hướng Thu Vân đang cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Anh nói: "Đau quá, không chịu được" chút.
Như vậy sẽ có lý do để cô ở lại nơi này lâu hơn một
Bác sĩ Châu chỉ có thể lấy thuốc tê ra, sau đó cởi áo của anh và xử lý vết thương. Hướng Thu Vân ngồi trên giường, ngước mắt liếc nhìn một chút.
Chỗ bụng của anh được khâu mấy mũi, giờ đây máu thịt be bét nhìn rất đáng sợ.
Cô nhíu mày, nhưng không lo lắng cho vết thương của anh mà lo cho anh trai của mình. Vết thương sâu như vậy xem ra rất nghiêm trọng, không biết Hạ Vũ Hào có vì vậy mà làm khó cho anh trai của mình không...
"Tổng giám đốc Hạ, tôi nhớ đã từng nhắc anh rằng vết thương của anh rất sâu, rất nghiêm trọng và phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được cử động lung tung. Sau anh lại không nghe lời chứ?"
"Có phải vết thương trong lòng bàn tay của anh bị thứ gì đó nhọn đâm trúng không? Nếu không không thể như vậy được.