“Khoảng thời gian Hướng Thu Vân trị liệu này, phải làm phiền bác sĩ Lục rồi” Hạ Vũ Hào nhìn về phía Hướng Thu Vân rời đi, quay đầu nói với Lục Thanh Sơn.
Đường cong trên khóe miệng Lục Thanh Sơn rất nhỏ: “Tôi được bác gái tôi nhờ vả, chữa bệnh cho cô Hướng, Tổng giám đốc Hạ không cần phải cảm ơn tôi”
Hạ Vũ Hào nhìn Lục Thanh Sơn, không nói thêm gì nữa, lễ phép tạm biệt, sau đó ra khỏi nhà
họ Lục.
Trong hành lang, Hướng Thu Vân đang chờ thang máy, cô cúi thấp đầu, không nhìn rõ thần sắc, nhưng quanh người lại bao phủ một tầng khí tức cô đơn.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, đi đến bên cạnh cô.
Thang máy đến, hai người tiến vào thang máy, đến khi khi ra khỏi thang máy, cũng không ai nói gì. Trên danh nghĩa là người yêu, nhưng còn không bằng người xa lạ.
Lúc ra thang máy, Hướng Thu Vân mới ngẩng đầu, mặt không thay đổi, hỏi: “Tại sao lại đến tìm tôi? Sợ tôi mập mờ với bác sĩ Lục?”.
Không phải, chỉ là không thích thấy cô đi quá gần với người đàn ông khác mà thôi, cho dù biết giữa hai người họ cũng không có gì.
Hướng Thu Vân nhìn thẳng vào anh, một lúc lâu sau, cười lạnh một tiếng.
Thấy hai người đi đến, tài xế đã sớm mở cửa sau ra, hầu bên cạnh Bentley: “Tổng giám đốc Hạ, cô Hướng”
Trong tay tài xế còn cầm một túi khăn giấy, đang xoắn xuýt xem có nên đưa cho Hướng Thu Vận hay không.
“Đưa tôi đi” Hướng Thu Vân nhận lấy khăn giấy, rút ra vài tờ đặt lên chỗ ngồi, lại rút ra vài tờ, muốn trải dưới ghế ngồi.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, anh giữ chặt Hướng Thu Vân, để cô đứng thẳng người, sau đó cầm những miếng khăn giấy cô đã trải ra, vo thành một cục, đưa cho tài xế đứng bên cạnh: “Vứt đi đi.”
“Vâng” Thấy sắc mặt anh không tốt, tài xế mềm tay mềm chân nhận lấy khăn giấy, ném vào trong thùng rác cách đó không xa.
Quanh thân bị khí tức của Hạ Vũ Hào bảo phủ, Hướng Thu Vân nhíu mày, dùng sức đẩy anh ra, đứng qua một bên, châm chọc nói: “Không chê tôi bẩn à?”
Không biết vô tình hay cố ý, vừa rồi cô đẩy anh một chút lại đẩy trúng vết thương trên bụng Hạ Vũ Hào. Giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trên trán anh, gương mặt tuấn tú của anh tải nhợt: “Trước kia là anh không đúng
Hướng Thu Vân trầm mặt nhìn anh, cắn môi leo lên xe.
Tài xế đi vắt khăn tay về, vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Hạ Vũ Hào che lấy bụng dưới, vội la lên: “Tổng giám đốc Hạ, ngài sao thế?”
“Không sao cả, đi thôi” Hạ Vũ Hào lạnh nhạt lên tiếng, đẩy tài xế ra, lên xe ngồi bên cạnh Hướng Thu Vân.
Một đường không nói chuyện.
Lúc hai người đến bệnh viện, bác sĩ trưởng của Hạ Vũ Hào đang cùng vài hộ sĩ nhỏ vội vã tìm người.
“Tổng giám đốc Hạ, miệng vết thương của ngài rất sâu, ngài vẫn phải ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt! Ngài như thế này, không biết đến khi nào mới có thể khỏi, khởi chậm là chuyện nhỏ, nếu bị nhiễm trùng để chuyển biến xấu thì không tốt đâu!” Bác sĩ đi đến bên cạnh Hạ Vũ Hào, tận tình khuyên bảo.
Hướng Thu Vân căn bản không ngừng lại, đi qua người Hạ Vũ Hào và bác sĩ, trở lại phòng bệnh của mình, sau đó đóng cửa lại, lạch cạch một tiếng cửa đã khóa trái bên trong.
Hạ Vũ Hào nhìn cô dần dần biết mất khỏi tầm mắt mình, ánh mắt sắc sâu hơn một chút, sau đó hững hờ ừ một tiếng với bác sĩ, sau đó đi về phía phòng bệnh của Hương Thu Vân.
Anh đứng trước cửa phòng bệnh một lúc, giơ tay lên, nhưng còn chưa rơi vào trên cửa thì đã lại buông xuống, sau đó trở về phòng bệnh bên cạnh.
Bác sĩ nhìn anh rời đi, thở dài thườn thượt, cảm khái nói: “Những người có tiền từng được tôi chữa, ai cũng sợ chết gần chất, sao đến lượt Tổng giám đốc Hạ, lại không coi mạng mình ra gì?”
“Khụ.” Một y tá nhìn về phía phòng của Hương Thu Vân và Hạ Vũ Hào vài lần, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói, chân của cô Hướng chính là bị Tổng giám đốc Hạ cắt đứt, đúng là một người độc ác!"