"Người quân tử thì nhìn sao cũng là người quân tử, còn tiểu nhân thì như thế nào cũng là tiểu nhân."
Giang Hân Yên bất lực nở nụ cười: "Nếu cô đã không muốn coi tôi là bạn thì tôi cũng không bắt ép làm cô khó xử. Tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt mọi người."
Cô ta liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hào một lát, trong mắt chứa đầy bị thương.
Nhưng vừa rồi Hạ Vũ Hào cũng đã ngồi xuống, trong tay cầm một cái cánh gà nướng mật ong, động tác ăn rất từ tổn tao nhã, cũng không liếc nhìn cô ta thêm nữa.
Nhậm Gia Hân túm ống tay áo của Hướng Thu Vân, miệng còn đang nhai đồ ăn, nói chuyện cũng trở nên mơ hồ không rõ: “Cô ta nói cô là người hẹp hòi ....... "
“Ừm”. Hướng Thu Vân chỉ thản nhiên đáp lại.
Thấy Hạ Vũ Hào không nhìn mình, Giang Hân Yên ngẩn ngơ thở dài một tiếng, chuyển động xe lăn chuẩn bị đi ra ngoài.
Chung Khánh Hiên nhướng mày, có lệ nói: "Cô Giang ngồi xe lăn không tiện, có cần tôi giúp cô đẩy ra ngoài không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Giang Hân Yên lễ phép nói: “Trên thế giới này người tốt bụng vẫn còn rất nhiều.”
Chung Khánh Hiên vốn chỉ là khách sáo một chút, nghe vậy lại nịnh hót một câu: “Cô Giang xinh đẹp như hoa, nếu thế giới này lấy giá trị sắc đẹp làm công lý thì chắc chắn cô sẽ nổi tiếng"
Giang Hân Yên dịu dàng mỉm cười, lại liếc qua Hạ Vũ Hào một cái, chuyển động xe lăn đi tới cửa “Cô đi một mình sao?” Đi không xa lắm đã xuất hiện một cậu nhân viên phục vụ đi tới tiếp đón, vừa nhiệt tình vừa thương tiếc nói: "Một mình cô không tiện, để tôi giúp cô ra ngoài.”
Hướng Thu Vân ngẩng đầu thấy Giang Hân Yên đang nói lời cảm ơn với cậu nhân viên phục vụ, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp liền hiện lên một mảng đỏ ửng, đáy mắt sáng lên rực rỡ.
Cô không giải thích được mà cười lên, tiếp tục ăn món khác.
Nếu không vì vụ tai nạn xe kia, có lẽ cả đời này cô cũng không thể nào thấy rõ được bộ mặt thật của Giang Hân Yên. Mà hiện tại lại có thêm bao nhiêu người giống như cô trước đây, đắm chìm trong sự chân, thiện, mỹ đầy giả tạo của Giang Hân Yên?
Sau khi ăn cơm xong, mấy người tính tiền rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Chung Khánh Hiên cùng Hạ Vũ Hào sóng vai đi ở phía sau, đột nhiên dừng lại nói: “Vũ Hào, vệt sẫm màu trên ống quần của cậu là máu phải không? Miệng vết thương của cậu bị rách rồi hả?"