"Đừng lo lắng, trừ khi..."
Lâm Quỳnh Chi muốn nhắc đến Hạ Vũ Hào nhưng cô ấy lại nhìn sang Triệu Phương Loan ngồi bên cạnh, cái tên đã sắp vọt ra khỏi miệng cô ấy lại đành nuốt xuống:
"Tùy em tỉnh sao thì tính, chị và anh trai em sẽ không tha cho kẻ đó đâu."
Cô ấy hứa với Hướng Thu Vân rồi vội vàng chạy theo
Hướng Quân.
Chu Hồng đi ra đóng cửa phòng lại, thận trọng đứng sang một bên, thỉnh thoảng lại trộm nhìn Hướng Thu Vân và Triệu Phương Loan.
“Cô bị dính nước mưa lại còn phải ở cùng tôi một đêm nữa. Đúng là làm khó cô rồi.”
Hướng Thu Vân nói với Chu Hồng: “Cô về nhà nghỉ ngơi đi, đừng để mình bị bệnh.
Chu Hồng thật sự rất mệt, bây giờ Hướng Thu Vân đã qua cơn nguy hiểm vì vậy cô ấy cũng không từ chối nữa mà đi về nhà.
Triệu Phương Loan nhìn Hướng Thu Vân, trong đôi mắt tràn ngập sự đau lòng và áy náy: "Đói bụng không? Có muốn ăn gì không để bác làm?"
“Không cần đầu bác."
Hướng Thu Vân nói: “Cháu không đói ạ.
Triệu Phương Loan thở dài, sau đó không nói nữa.
“Những gì tổng giám đốc Hạ làm không liên quan đến bác, bác không cần thấy xấu hổ vì những chuyện đó hay bất kể chuyện gì với cháu.
Giọng nói của Hướng Thu Vân rất nhẹ nhàng,
Nói xong cô che miệng ho khan.
Thấy vậy gương mặt Triệu Phương Loan biến sắc, bà ấy vội vàng kéo tay cô hỏi:
“Sao thế? Bệnh phù phổi tái phát rồi sao? Bác đi gọi bác sĩ!"
Bà ấy vội vàng nói, giọng nói tràn đầy hoảng sợ và đứng lên sau khi nói.
"Không cần."
Hướng Thu Vân giữ chặt cánh tay bà ấy, xoa xoa cổ họng, thản nhiên nói: "Cổ họng của cháu hơi ngứa thôi, không phải bệnh phù phổi tái phát."
Khuôn mặt Triệu Phương Loan khôi phục huyết sắc, bà ấy ngồi xuống, mở miệng mấy lần mới hỏi: "Cháu bị phù phổi từ bao giờ, sao bác chưa từng nghe cháu kể?"
“Cháu bị từ khi ở trong tù, bác đừng lo lắng, cháu không chết được đâu. Hướng Thu Vân bình tĩnh nói.
Nhưng cô càng thờ ơ thì trong lòng Triệu Phương Loan càng rối loạn: "Vân Vân...
Bà ấy gọi cô một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
“Không phải cháu đã nói những chuyện cháu gặp phải không liên quan đến tổng giám đốc Hạ rồi sao?”
Cô nhìn Triệu Phương Loan cười nói: “Dù sao anh ấy cũng là con trai của bác. Nếu bác có đứng về phía anh ấy, cháu cũng hiểu được”.
Cô dừng lại một chút, giọng nói có phần mỉa mai và chua chát: "Huống hồ bác đã vì cháu mà làm rất nhiều việc, so với phu nhân của tổng giám đốc Hướng, bác còn làm nhiều chuyện cho cháu hơn."
Triệu Phương Loan thở dài an ủi cô: "Cháu cũng đừng quá thương tâm. Chẳng qua mẹ cháu quen nghe lời ba cháu thôi, thật ra trong lòng mẹ cháu luôn nhớ tới cháu." "Ha ha!” Hướng Thu Vân cười chế nhạo: "Nếu trong lòng bà ta có đứa con gái như cháu thì đã sao, chỉ cần tổng giám đốc Hướng còn sống trên đời một ngày, bà ta sẽ mãi mãi đứng về phía tổng giám đốc Hướng