Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Quỳnh Chi nhíu nhíu mày: "Muộn lắm rồi ..." 

"Chị dâu đừng nói nữa, là lỗi của em, em sẽ tự mình chịu trách nhiệm. Bây giờ em chỉ muốn được ở một mình, chị trở về trước đi." Hướng Thu Vân cất giọng khàn khàn cắt ngang lời cô đang nói. 

Lâm Quỳnh Chi muốn nói lại thôi, một lúc sau mới khẽ đáp: "Được rồi" 

Cô ấy dừng lại một chút: nói "Cho em thêm nửa tiếng, nếu như vẫn không chịu trở về, chị sẽ quay lại tìm em đó." 

Hướng Thu Vân cố gắng giật giật khóe môi nhưng làm thế nào cũng không cười nổi: "Cảm ơn chị dâu." 

Lâm Quỳnh Chi khẽ thở dài kín đáo đem điện thoại của mình nhét vào tay cô: "Cầm lấy để xem thời gian đi." 

Hướng Thu Vân gật đầu nói: "Em cũng đã hai mươi tuổi rồi, chị dâu đừng lúc nào cũng coi em như một đứa trẻ lên ba lên bốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta bắt cóc mang đi  chứ" 

"Em so với tụi nhỏ còn làm cho người ta lo lắng hơn nhiều đấy.” Lâm Quỳnh Chi không khách khí nói luôn. 

Hướng Thu Vân mím mím môi, đùa nghịch chiếc điện thoại trong tay, cũng không lên tiếng  nữa. 

“Vậy chị đi trước đây.” Lâm Quỳnh Chi phất phất tay với cô, quay người rời đi vừa bước vừa quay đầu nhìn lại. 

Trời đêm thăm thẳm, tối đen như mực, không trăng cũng không sao, chỉ có bầu không khí là trong lành tươi mát sau khi được cơn mưa gột rửa cùng một vài ngọn đèn hắt lên trên cỏ, vắng vẻ đến mức làm cho người ta bất giác sinh sợ hãi. 

Nhưng đối với Hướng Thu Vân mà nói, bầu không khí như hiện tại mới có thể khiến cho cô buông lỏng tâm tư trong chốc lát. 

Khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thả trôi những suy nghĩ trong đầu ngây người đứng một lúc lâu, chợt cảm thấy có người đang theo dõi mình. Cô đưa mắt tìm kiếm xung quanh, chỉ bắt gặp một góc quần áo biến mất khỏi lối vào của khoa nội trú. 

Có lẽ đêm hôm khuya khoắt cô một mình đứng đây cũng rất kỳ quái, nên có người tò mò nhìn xem mấy lần đi. 

Hướng Thu Vân tự giễu cười cười chính mình. Sau hai năm ngồi tù, có vẻ cô hơi nhạy cảm quá rồi. 

“Hướng Thu Vân?” Tiếng một người đàn ông gọi cô, thanh âm hô hấp như hít sâu một hơi. 

Cơ thể Hướng Thu Vân lập tức cứng đờ, cô chán ghét nhíu nhíu mày, không thèm nhìn lại, cũng không lên tiếng trả lời. 

Người gọi tên cô không nhận được tiếng đáp lời lại hô lên lần nữa: "Có phải là Hướng Thu Vân không?" 

Ngay sau đó, truyền đến tiếng bước chân vội vã tới gần. 

Hướng Thu Vân mím môi, bây giờ cô không muốn gặp mặt người này chút nào, liền nhấc chân đi nhanh về hướng ngược lại. Nhìn thấy cô rời đi, bước chân phía sau càng trở nên gấp gáp, ngay sau đó người nọ liền lướt qua mà đứng trước mặt cô. 

Dưới ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ trên cao của chiếc đèn điện tử, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đối diện hiện lên thật rõ ràng, đôi mắt màu hổ phách lúc này mang theo vẻ mệt mỏi cùng tức giận: "Tại sao không lên tiếng?" 

Hướng Thu Vân hờ hững nhìn lại anh ta, cũng may khung cảnh vắng lặng trước mắt làm cho trong lòng cô nhẹ nhõm rất nhiều, lúc này trên mặt lại có thêm vài phần chán ghét cùng hận ý: "Có ai quy định rằng khi ngài Giang gọi thì tôi nhất thiết phải trả lời không?" 

“Hướng Thu Vân, em phải nói chuyện với anh lạnh nhạt như thế này sao?” Giang Minh Thắng nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt càng thêm tức giận, còn có chút bi thương không che giấu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK