Nhưng với cô mà nói thì chuyện này không có lời chút nào. Cô thà sống cô độc suốt quãng đời còn lại trong tù còn hơn bị Hạ Vũ Hào đưa đến club Mộng Xuân, chịu tải chịu nhục, muốn chết cũng không được.
"Đừng nói những chuyện này nữa, thật mất hứng. Vừa nãy cháu chưa ăn được bao nhiêu mà bát mì đã đổ rồi. Cháu ngồi chờ một lúc, thím đi làm bát khác cho cháu" Thím Lưu hấp tấp đứng lên.
Hướng Thu Vân thật sự không còn cảm giác muốn ăn nữa, nhưng cũng không muốn phụ ý tốt của bà ấy nên đành đồng ý.
Khách sạn Châu Hoa.
Quản lý khách sạn vội vàng dẫn vài người vào sảnh Phú Quý dùng để tổ chức tiệc sinh nhật cho Hướng Thu Vân, vòng tới trước mặt Hạ Vũ Hào.
"Tôi còn có chút chuyện nên xin phép được vắng mặt một chút." Hạ Vũ Hào đang nói chuyện làm ăn cùng một vài người, thấy đám người quản lý khách sạn đi đến thì nói một tiếng với mấy vị giám đốc kia, sau đó cùng mấy người quản lý dẫn tới đi qua một bên.
Quản lý khách sạn lau mồ hôi nóng hổi trên trán, cẩn thận nói: "Tôi vừa mới xem xét camera, sau khi cô Hướng rời khỏi đây thì theo lỗi cầu thang chạy xuống, không cẩn thận bị trượt chân ở cầu thang tầng ba"
Hạ Vũ Hào lắc ly rượu đỏ trên tay, khẽ cau mày. Thấy vậy, Quản lý khách sạn cẩn thận nói: "Tổng giám đốc Hạ?"
"Cứ nói tiếp đi." Hạ Vũ Hào nhấp một ngụm rượu đỏ, rượu vào dạ dày dần dần nóng lên, nóng đến mức làm anh bực bội. Hai mấy tuổi rồi còn trượt chân ngã? Ngốc đấy à?
Lúc này người quản lý khách sạn mới nói tiếp: "Cô ấy ngã xuống rồi không nhúc nhích gì cả.Mãi tới khi cậu Hướng và mợ Hướng tìm thấy cô ấy. Không biết bọn họ nói những gì mà đều khóc òa, rồi cậu Hướng cõng cô ấy, cùng mợ Hướng đi ra ngoài."
"Hử?" Ly rượu đỏ khẽ lay động, toả ra màu sắc tươi đẹp dưới khúc xạ của ánh đèn. Sắc đỏ như máu đậm đặc làm người ta cảm thấy áp lực và khó chịu.
Quản lý ngẩn người một thoáng mới hồi phục lại tinh thần: "Camera trước cổng khách sạn cho thấy ba người họ lái xe đi về phía Đông, nhưng cụ thể đi đâu thì tôi không biết. Có cần phải đi theo thêm một chút nữa không?"
Hạ Vũ Hào không trả lời mà hỏi: "Hướng Quân cõng Hướng Thu Vân à? Chân trật nặng lắm sao?"
"Nhìn từ camera thì không thấy chân của cô Hướng có sưng không, tôi cũng không chắc cô ấy bị thương nặng thế nào" Quản lý khách sạn không đoán được ý tứ của anh: "Có cần gọi điện thoại hỏi cậu Hướng xem thế nào không ạ?"
Hạ Vũ Hào cởi bớt hai cúc áo sơ mi mới cảm thấy hô hấp thông hơn một chút: "Không cần đâu, ông bận gì thì đi làm đi".
Quản lý khách sạn vừa "vàng" một tiếng, đang định đưa mấy người bảo vệ rời đi thì lại bị mẹ Giang đẩy sang một bên.
"Vũ Hào, rốt cuộc cháu có ý gì hả?" Mẹ Giang hùng hổ lao đến trước người Hạ Vũ Hào, ngẩng đầu nhìn gương mặt cao hơn bà ta một cái đầu kia, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không thể che được vẻ mặt khó coi của bà ta.
Các vị khách thấy hết trò hay này lại có trò hay khác, vẫn hưng phấn bừng bừng không cảm thấy chán.
Hình như mỗi lần chỉ cần bà Giang này ở đây là bọn họ đều có trò vui để xem. Dù sao trong giới này bà ta chẳng khác nào một sự khác biệt, hơn năm mươi tuổi còn bướng bỉnh tùy hứng hơn cả thiếu nữ đôi mươi.
Hạ Vũ Hào nhấp một ngụm rượu đỏ, yết hầu chuyển động, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi không biết gì đang nói đến cái gì."
"Cháu bớt đứng đây ăn nói đưa đẩy cho dì" Khi mẹ Giang tức giận thì nói chuyện hay làm việc đều dựa vào bản tâm: "Cháu sắp đính hôn với Hân Yên rồi còn tổ chức tiệc sinh nhật cho cái con yêu tinh hại người Hướng Thu Vân à? Có phải cháu có quan hệ bất chính gì với con bé đó không?"
Hạ Vũ Hào đặt ly rượu chưa uống hết xuống bàn, không thèm để ý mà nói: "Nếu tôi thừa nhận thì chắc dì sẽ càng tức giận hơn, phủ nhận thì dì lại không tin. Dì nói xem, tôi nên trả lời như thế nào đây?"