Hướng Thu Vân ngửi mùi sữa trên người Đào Đào, nở nụ cười, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ non mềm của cô bé.
Lúc này, cửa cộp cộp một tiếng bị đẩy ra.
Hướng Thu Vân theo bản năng nhìn về phía cửa liền thấy được ba của cô vui mừng ra mặt mà đứng ở cửa, còn Hạ Vũ Hào thì đứng ở phía sau ông ta.
Ý cười nơi khóe miệng cô nhạt bớt đi, cô hơi nhíu mày, đặt Đào Đào xuống đất, sau đó bước lên phía trước một bước, chắn trước người hai đứa nhỏ.
Vào khoảnh khắc kia nhìn thấy Hạ Vũ Hào, mặt Hướng Quân liền đen đi, nhưng không chờ anh ta mở miệng thì Hướng Thu Vân đã nói trước một bước: “Anh, chị dâu, hai người chơi với con đi, em đi về trước đây.”
Lâm Quỳnh Chi có lời muốn nói nhưng cuối cùng cái gì cũng chẳng nói ra.
“Cô, cô.." Đào Đào đi đến trước mặt cô, ôm lấy đùi của cô, ánh mắt trông mong nhìn lên.
Hướng Thu Vân hơi cúi đầu liền đối diện với ánh mắt trong veo của nhóc tì, cô ngồi xổm xuống nhìn: “Đào Đào ngoan, lần sau cô lại đến chơi với cháu”
Khóe miệng Đào Đào méo xệch, vẻ mặt không vui, sau đó đột nhiên nhìn Hạ Vũ Hào, căm giận nói: “Người xấu!”
“Đứa bé còn nhỏ, Tổng Giám đốc Hạ đừng để ý” Lâm Quỳnh Chi cười giải thích một câu, sau đó quay đầu lại trừng mắt liếc Hướng Quân một cái. Nếu không phải anh ta cả ngày chỉ vào ảnh chụp của Tổng Giám đốc Hạ dạy hai đứa nhỏ nói người xấu vậy thì Đào Đào cũng không thể nói ra như thế!
Ánh nhìn hờ hững của Hạ Vũ Hào lướt về bên này, dừng ở trên người Đào Đào: “Không sao?
Hướng Thu Vân còn nhớ rõ lời nói lấy hai đứa nhỏ áp chế cô của anh, cô đứng lên, lập tức đi đến bên cạnh, tốc độ nói chuyện nhanh hơn một chút so với bình thường: “Đi thôi.”
Nói xong liền nhanh chân bước ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
Hạ Vũ Hào lặng lẽ không tạo ra tiếng động mà đi theo phía sau cô.
“Phòng của Thu Vân mấy năm nay vẫn luôn sắp xếp người dọn dẹp, rất sạch sẽ” Hướng Bách Tùng đi theo bên cạnh hai người, nói: “Hôm nay cũng đã trễ thể này, chi bằng hai người các con ở lại đi.”
Hạ Vũ Hào không trả lời mà nhìn Hướng Thu Vân đang đi bên cạnh anh.
Hướng Thu Vân cũng chưa từng dừng lại dù chỉ một bước, từ chối đến mức gọn gàng dứt khoát: “Không được”.
“Không được thì thôi, vậy cơm nước xong rồi đi được không?