Vụ Tuệ Doanh liên tục gật đầu, ánh mắt trông mong nhìn Hướng Thu Vân.
Nắm tay Hướng Thu Vân thoáng siết chặt lại, cô mím môi, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, cảm ơn..... bà Hướng”
Cô không nán lại nữa, không chút cảm xúc mà rời khỏi nhà họ Hướng.
Bentley đã đưa đi bảo trì rồi, Hạ Vũ Hào không lái xe tới đây nên hai người bắt xe quay về Trúc Hiền Trang. Hướng Thu Vân vừa vào cửa liền không nói một tiếng mà đi lên lầu.
“Tôi đi vào hai món, em ở phòng khách chờ một lát” Hạ Vũ Hào nói.
Hướng Thu Vân không dừng lại cũng không đáp lời.
“Nấu cơm xong tôi sẽ lên gọi em” Áo sơmi lúc này đã sớm khô ráo rồi, nhưng bên trên mang theo mùi mồ hôi, Hạ Vũ Hào cởi bỏ nút áo, trực tiếp cởi áo sơmi ra.
Miệng vết thương kia trên bụng anh vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ là đã gỡ băng gạc ra rồi, so sánh với màu da xung quanh lại có vẻ rất trắng mịn, nhìn giống con rết dữ tợn đang bò.
Hướng Thu Vân dừng chân, xoay người nhìn anh, ánh mắt dừng lại nơi miệng vết thương ở bụng anh một chút nhưng lại dời đi rất nhanh.
“Cho tôi một chút không gian riêng tư, coi như là tôi xin anh đi, được chứ?” Trong giọng nói hờ hững của cô nhiễm đôi chút mỏi mệt, trầm khàn.
Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tang thương mà mỏi mệt như vậy vốn không nên xuất hiện ở trên người cô.
Từng đường gân xanh nổi lên trên cánh tay tuyệt đẹp của anh, sau đó anh cúi đầu tránh đi ánh mắt của cô, gần như không nhìn thấy mà gật đầu.
Lúc này Hướng Thu Vân mới xoay người, vịn lấy lan can, bước đi hơi tập tễnh mà lên lầu.
Cô không ăn thì Hạ Vũ Hào cũng không có tâm tình để nấu nướng. Anh đi đến phía trước sô pha ngồi xuống, sau lưng dựa vào số pha, đáy mắt hiện lên chút suy tu.
Lúc này nhạc chuông của điện thoại đột nhiên vang lên.
Hạ Vũ Hào nhận điện thoại: “Alo?”
“Vũ Hào, bên phía Giang Hân Yên đã chuẩn bị tốt chứng cứ và luật sư, muốn
khởi tố Hướng Thu Vân rồi” Chung Khánh Hiên nói: “Dùng người trong văn phòng luật sư của tôi, khởi tố với tội danh là giết người không thành”
Hạ Vũ Hào nắm chặt di động, đáy mắt ngưng tụ thành một chút băng giá.
“Cô ta dùng người ở chỗ này của tôi có lẽ chính là muốn để tôi đánh tiếng với cậu. Vũ Hào, nếu không thì cậu lại nói chuyện kỹ càng với cô ta xem sao? Giết người không thành cũng không phải là chuyện đùa đâu” Chung Khánh Hiên nói.
Hạ Vũ Hào cười khẽ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, đáy mắt lại không có nổi một chút nét cười: “Cậu thế này có được tính là làm trái với đạo đức nghề nghiệp không?”
“Hứ, đến lúc này mà còn quan tâm đến đạo đức nghề nghiệp của tôi, xem ra không có vấn đề gì lớn rồi” Chung Khánh Hiên cười nói.